CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Trong lòng Quản gia Trần hơi động, nói hới Hoa Tử Dương: “Tử Dương, tôi đã biết chuyện cậu từ chức, nếu cậu có nỗi khó hay khó khăn gì thì có thể nói với tôi, tại sao lại không từ mà biệt vậy?” 
“Ha ha, việc này không thể nói cho ông được, Hoàng Thiên có ở bên cạnh ông không, bảo anh ta nghe máy đi” 
Hoa Tử Dương cười lạnh một trận.

Quản gia Trần nghe vậy thì chấn động, ông ấy không ngờ Hoa Tử Dương lại nói ra những lời ấy.

Hơn nữa lại còn gọi thẳng tên của Hoàng Thiên, cho dù có từ chức thì cũng không thể ngông cuồng như thế chứ? Không muốn tiếp tục lăn lộn ở Kinh Thành nữa sao? 
“Gia chủ, Hoa Tử Dương muốn nói chuyện với cậu” 

Quản gia Trần xin chỉ thị của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng rất kinh ngạc, anh không quen Hoa Tử Dương, Hoa Tử Dương cũng không quen anh.

Thế mà tên này lại trực tiếp yêu cầu nói chuyện điện thoại với anh, hẳn là có vấn đề lớn.

“Alo, tôi là Hoàng Thiên” 
Hoàng Thiên cầm lấy điện thoại của Quản gia Trần, trầm giọng nói.

“Hoàng Thiên, xin tự giới thiệu một chút, tôi là Hoa Tử Dương, là thần tài của tập đoàn Hoàng Thị nhà anh” 
Hoa Tử Dương đắc ý cười một tiếng, nói vớ Hoàng Thiên.

“Ha ha, anh cũng quá là tự tin nhỉ? 
Hoàng Thiên cười lạnh.

“Đây không phải là tự tin, đây là có thực lực để nói, Hoàng Thiên, có phải là anh rất muốn cầu xin tôi trở về xưởng chế thuốc của nhà họ Hoàng không? Nếu là như vậy, chúng ta có thể nói chuyện” 

Hoa Tử Dương bật cười nói.

Nghe được lời nói âm dương quái khí của Hoa Tử Dương, Hoàng Thiên vẫn rất khó chịu.

Mỗi người đều có tham vọng của riêng mình, nếu Hoa Tử Dương không hài lòng với cách đối xử của nhà họ Hoàng, hắn ta có quyền nghỉ việc, Hoàng Thiên sẽ không làm hắn ta khó xử.

Hơn nữa Hoàng Thiên còn định sẽ nâng lương một lần nữa để giữ lại Hoa Tử Dương, dù sao đây cũng là một nhân tài, được cha mình mất rất nhiều công sức mời về.

Nhưng Hoa Tử Dương hoàn toàn không có kết nối được với Hoàng Thiên, cũng không chào hỏi quản gia Trần, hắn ta tự mình từ chức không làm.

Thế nhưng cái này cũng không có sao cả.

Bây giờ giọng điệu của Hoa Tử Dương khi nói chuyện với Hoàng Thiên thật sự rất khiến người ta chán ghét.

"Được thôi, tôi có thể nói chuyện trực tiếp với anh.



Hoàng Thiên đồng ý Hoa Tử Dương.

"Hehe, tốt, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?" 
Hoa Tử Dương đắc thắng cười, hắn ta cảm thấy Hoàng Thiên không còn cách nào khác là phải thỏa hiệp với hắn ta thôi.

Xét cho cùng, nhà họ Hoàng chế thuốc thì không thể chơi thiếu hắn, thiếu hắn thì đây là một đòn chí mạng đối với nhà họ Hoàng.

Với sự tự tin như vậy, Hoa Tử Dương hoàn toàn không thèm để mắt tới Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thản nhiên nói.

.


Bình luận

Truyện đang đọc