CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

KOL 

Chuyện này đột nhiên xảy ra, khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến ngây người. 

Tiêu Văn Hạ mang theo đàn em vọt lên, sau khi nắm chặt cổ áo của Kim Đại Thành, và nên một cú đấm mạnh mẽ! 

"Õi!" 

Kim Đại Thành sao có thể chịu được một quyền này của Tiêu Văn Hạ, cái mũi kém chút nữa đã bị đánh lệch, máu mũi chảy ròng ròng, trước mắt đen kịt một màu. 

Tiêu Văn Hạ cũng không có dừng tay, mà lại đánh tiếp mấy quyền, đánh Kim Đại Thành đến nỗi không thể tìm được đường đi. 

“Dừng tay! Thằng chết tiệt, dám đánh anh trai của tao?” 

Kim Đại Hữu cũng đã bùng nổ rồi, sau khi kịp phản ứng, thì cùng mấy người của nhà họ Kim lao lên, đánh thành một trận với bọn người Tiêu Văn Hạ. 

Tình huống lại trở nên rối loạn, Mai Trân nhìn thấy đánh nhau dữ dội như vậy, trong lòng bà ta vô cùng hoảng sợ. 

Khi bà ta nhận ra Tiêu Văn Hạ đã dẫn người đến đây, thì thật sự là vừa sợ hãi lại vừa căm hận. Bà ta cảm thấy chướng mắt Hoàng Thiên, thì cũng càng chướng mắt Tiêu Văn Hạ. 

“Xem một chút đi, đều là do con gây ra họa rồi, nếu những người này đánh người nhà họ Kim bị thương thì phải làm sao?” 

Mai Trân trách cứ Phan Thanh Linh, hung hăng trừng mắt nhìn cô. 

Trong lòng Phan Thanh Linh thì lại cảm thấy có chút thoải mái, dù sao nếu hôm nay không có Tiêu Văn Hạ kịp thời đuổi tới, thì có khả năng cô sẽ không ra được khỏi cái phòng này mất. 

“Mẹ, hoạ là do các người gây ra mà” 

Phan Thanh Linh cũng lớn tiếng nói với Mai Trân, lần này, cô cũng không tiếp tục nhượng bộ nữa. 

Mai Trân cũng rất tức giận, nhưng lúc này bà ta cũng không có tâm trạng để dạy dỗ Phan Thanh Linh, bởi vì Kim Đại Thành đã bị đánh thành đầu heo rồi. 

“Tổng giám đốc Thành, ông, ông vẫn ổn chứ?” Mai Trân vội vàng hỏi. 

Kim Đại Thành trong lòng thầm mắng, đều đã bị đánh thành như thế này rồi, Mai Trân còn hỏi ông ta có ổn hay không sao. 

“Ông ta còn rất tốt, còn chưa có chết đâu”. Tiêu Văn Hạ lạnh lùng cười một tiếng rồi lại đánh mấy quyền vào mặt của Kim 

Đại Thành. 

Kim Đại Thành sắp bị đánh hỏng rồi, lúc này ông ta hét lớn: “Mẹ kiếp, mày lại dám đụng đến tao nữa xem nào, thì tao sẽ chơi chết cả nhà nhà mày!”. 

“Có đúng không? Đến bây giờ rồi, mà ông vẫn còn dám kêu to gọi nhỏ nhỉ!”. 

Tiêu Văn Hạ cười lạnh, anh ta cũng không nương tay với cái loại chết tiệt này, đá một quyền vào bụng của Kim Đại Thành. 

Cải bụng lớn mập mạp của ông ta bị một cước này của Tiêu Văn Hạ đã trúng, ông ta kêu thảm một tiếng rồi ôm bụng ngã xuống đất. Lại nhìn đám người Kim Đại Hữu và người của nhà họ Kim, đã bị nhóm đàn em của Tiêu Văn Hạ đánh bại đang nằm trêи mặt đất, không có một ai còn đang đứng ca. 

Bàn luận về việc đánh nhau, so sánh giữa người nhà họ Kim và đám người Tiêu Văn Hạ, quả thực chính là học sinh tiểu học gặp người trưởng thành, căn bản không có sức đánh đấm. 

Nhìn thấy tình hình đã được khống chế, Tiêu Văn Hạ ra lệnh cho bọn đàn em. dừng tay, dù sao anh ta cũng chỉ là đến đánh tiên phong cho Hoàng Thiên mà thôi cũng không phải là đến để lấy mạng người. 

Người nhà họ Kim lúc này mới dám thở ra một hơi, chỉ có một mình Kim Triết là không bị đánh, bởi vì thằng nhãi này một mực trốn ở trong rạp, không có ra ngoài. 

Ánh mắt của Tiêu Văn Hạ vẫn rất tốt, mặc dù Kim Triết ngồi xổm ở sau một cái bàn, nhưng vẫn bị Tiêu Văn Hạ nhìn thấy. 

“Đi ra đi, còn ở trong đó làm cái gì?” Tiêu Văn Hạ hét lên một tiếng vào bên trong rạp. 

Kim Triết biết tránh cũng tránh không được, đành phải người đầy bụi đất chui 



ra. 

Gặp được Tiêu Văn Hạ, Kim Triết vẫn là rất e ngại, anh ta biết Tiêu Văn Hạ là một người hung ác, cũng không kém gì Hoàng Thiên cả.. “Các người quá ngang ngược không biết trời cao là gì. Vậy mà chạy đến nơi đây đánh người, tôi sẽ không tha cho các người đâu.” 

Kim Triết vừa ra tới liền trách móc Tiêu Văn Hạ, đang còn muốn dùng khí thể để áp đảo Tiêu Văn Hạ. 

Tiêu Văn Hạ cảm thấy rất buồn cười, hiện tại anh ta cũng lười xử lý tên Kim Triết này, chỉ chờ Hoàng Thiên đến. 

Cảm thấy Hoàng Thiên rất nhanh sẽ đến, cho nên Tiêu Văn Hạ vẫn quyết định chờ Hoàng Thiên đến làm chủ sự việc. 

Quả nhiên, không đến hai phút sau, Hoàng Thiên đã chạy tới nơi này. 

Ở cửa phòng riêng, nằm trêи đất là mấy người nhà họ Kim, còn có những người mà Tiêu Văn Hạ mang đến, lại thêm mấy người khách khác ở phòng riêng khác cũng ra xem náo nhiệt, còn có các nhân viên phục vụ của khách sạn, vậy 

quanh thật nhiều là nhiều người. 

Hoàng Thiên tách ra đám người, đi đến cửa phòng riêng. 

Nhân viên tổ trưởng của khách sạn cũng không dám hỏi đến những người này, chỉ đành gọi điện thoại cho quản lý, để quản lý khách sạn nhanh chóng đến xử lý chuyện này. 

Lúc này Hoàng Thiên thấy được Phan Thanh Linh. Sau khi thấy cô không có gì đáng ngại cả, Hoàng Thiên cũng yên tâm. 

“Tốt, đều là những việc do thằng nhãi này gây ra! Hoàng Thiên, cậu vẫn chưa xong đúng không? Đừng có dây dưa với con gái tôi có được không?” 

Mai Trân bày ra một dáng vẻ nổi giận, buồn bực, chạy tới bên cạnh Hoàng Thiên, quát lớn. 

Hoàng Thiên nhìn thấy Mai Trân, liền cảm thấy phiền phức. 

Người đàn bà này thật sự là quá ghê tởm, lừa gạt con gái cũng không thèm thương lượng trước. 

“Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, quả thật dì muốn đem Thanh Linh đưa tới tay đám người nhà họ Kim” 

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Mai Trân nói. 

Trong lòng Mai Trân cũng có chút chột dạ, nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng Thiên đang chất vấn mình, quả thật bà ta cũng không biết trả lời như thế nào mới tốt nữa. 

“Cậu đừng có mà nói năng linh tinh. Con gái của tôi sớm muộn gì cũng sẽ gả đến nhà họ Kim, chuyện này thì liên quan gì đến cậu? Cậu nói xem có phải là cậu đang xen vào việc của người khác không có chứ? 

Mai Trân la hét nói. 

“Đúng thế, chuyện này thì có quan hệ gì với anh đâu? Hoàng Thiên, anh đừng có mà quả đảng, tôi nghe dì Trân nói anh cũng đã kết hôn rồi, anh còn quấn lấy Thanh Linh làm cái gì? Rốt cuộc là anh có âm mưu gì?” 

Kim Triết cũng chạy đến, lớn tiếng hỏi Hoàng Thiên. “Đến phiên mày nói chuyện sao?” Tiêu Văn Hạ đi đến cho Kim Triết một cái tát, tức giận quát. 

Trong nháy mắt Kim Triết liền thành thật rồi. Cảm giác bị đánh không dễ chịu chút nào, anh ta cũng không muốn ăn thiệt thòi trước mặt mọi người. 

“Mẹ, dù có chết con cũng sẽ không gả cho Kim Triết, mẹ cũng đừng ép con! Từ giờ trở đi, con muốn đến thành phố Bắc Ninh sống và sẽ không quay về nhà nữa!” 

Phan Thanh Linh lúc này lớn tiếng nói với Mai Trân, thể hiện thái độ của mình. 

Cô cũng là bị ép đến không còn biện pháp nào nữa, chuyện xảy ra trước mắt, làm cô không còn một chút tin tưởng nào với Mai Trần nữa. 

Nếu như đi theo Mai Trân trở về hang động Thanh Linh lỡ biết đâu Mai Trân lại cùng nhà họ Kim nghĩ ra chủ ý kỳ quái nào nữa, thì cô đúng là khó mà thoát khỏi. 

Cũng chỉ có thể sống ở thành phố Bắc Ninh, cô mới có thể an toàn nhất, cô càng tin tưởng rằng Hoàng Thiên, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho mình. Mai Trân nghe Phan Thanh Linh nói những lời này, kém chút nữa tức chết tại chồ. 

“Con nhóc chết tiệt kia, con nói lại một lần nữa cho mẹ nghe?”. 



Mai Trân tức giận lao đến quát Phan Thanh Linh, còn muốn hung hăng đánh Phan Thanh Linh. 

Hoàng Thiên kéo Phan Thanh Linh đến bên cạnh mình, nói với cô: “Cô không cần phải sợ hãi, tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương cô” 

“Tôi biết” Phan Thanh Linh kϊƈɦ động khẽ gật đầu. 

Mai Trân quả thật là không dám đi qua đánh Phan Thanh Linh nữa, bởi vì bà ta rất e ngại Hoàng Thiên. 

"Đây đều là người của nhà họ Kim sao?” Lúc này chỉ vào đám người Kim Đại Thành đang nằm dưới đất hỏi Phan Thanh Linh. 

Phan Thanh Linh khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy.” 

Trong lòng Hoàng Thiên vô cùng tức giận, đám người nhà họ Kim dám tìm đến thành phố Bắc Ninh, đương nhiên Hoàng Thiên sẽ không để bọn họ dễ chịu mà rời đi. 

“Cậu cả nhà họ Kim, trước đó chẳng phải tôi đã cảnh cáo cậu, đừng tiếp tục đến làm phiền Thanh Linh nữa mà, cậu xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai 

sao?” 

Lúc này Hoàng Thiên nhìn Kim Triết, lạnh lùng nói. 

Khí thế trêи người anh rất mạnh mẽ, khiến Kim Triết bị doạ đến không nhẹ, thằng nhãi này theo bản năng liền cảm thấy trong lòng hoang mang hoảng sợ. 

“Hoàng Thiên, anh muốn như thế nào?” 

Mặc dù trong lòng Kim Triết rất sợ hãi, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, anh ta không muốn thể hiện sự sợ hãi trước mặt Phan Thanh Linh. 

“Đến thì đã đến rồi, không bằng để lại một cái chân đi” Hoàng Thiên nói. 

“Anh nói cái gì? Mẹ kiếp, quá đáng rồi đấy, anh cho là người nhà họ Kim chúng tôi dễ ức hϊế͙p͙ à?”. 

Kim Triết lập tức gấp gáp, xông đến quát Hoàng Thiên. 

“Đánh gãy một cái chân chó của cậu ta đi, để cậu ta nhớ lâu một chút, học được việc phải nói tiếng người”. 

Hoàng Thiên nói với Tiêu Văn Hạ. 

“Vâng” 

Tiêu Văn Hạ liền đi qua tóm lấy Kim Triết, một tên đàn em của anh ta lập tức ra tay, đánh gãy cái đùi phải của Kim Triết. 

"A." 

Kim Triết sao có thể chịu đựng sự đau đớn thảm thiết này, kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất không dậy nổi. 

Kim Đại Thành trơ mắt nhìn một màn này, ông ta gấp đến độ hai mắt tối sầm lại, kém chút nữa đã hôn mê. 

Ông ta chỉ có một người con trai quý giá như vậy, thế mà lại bị đánh gãy một cái chân? 

Lần này tới thành phố Bắc Ninh, chính là đến tìm Hoàng Thiên để báo thù, thể nhưng nào ngờ tới, thế mà lại không chịu nổi một kϊƈɦ, không đợi nhìn thấy Hoàng Thiên thì đã bị đánh đến nỗi không thể động đậy được. 

Trong lòng Kim Đại Thành vô cùng phiền muộn, dáng vẻ của ông ta khi ở thị trấn Kim Mã đã không dùng được nữa rồi. Khi còn ở thị trấn Kim Mã, ỷ vào dòng họ lớn, lại có đông người, nên ông ta hoành hành ngang ngược đã quen. 

Cho nên Kim Đại Thành vẫn rất là kiêu ngạo, xét thấy lần này ông ta mang theo mấy người trong nhà liền có thể hung hăng dạy dỗ Hoàng Thiên một phen. 

Thế nhưng ông ta đã nghĩ sai, hôm nay là một ngày tăm tối nhất trong cuộc đời ông ta. “Họ Hoàng kia, cậu điên rồi, chờ xem, cậu xong rồi!” 

Kim Đại

Bình luận

Truyện đang đọc