CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Trước đó Lâm Ngọc An đã rất hoảng sợ, khi nhìn thấy người đứng sau cửa ra vào kia thì cô lại càng kinh ngạc hơn.

Thấy vẻ mặt giận dữ của Trần Giang Hùng, sắc mặt cô tái nhợt đứng ở cửa ra vào.

Đứng bên cạnh Trần Giang Hùng chính là Trần Giang, cả gương mặt đều bị sưng lên đỏ bừng, tóc tai lộn xộn.

Sau lưng Trần Giang Hùng và Trần Giang, Trương Định dẫn theo con của ông ta là Trương Vĩ cũng đến tận cửa để hỏi tội.

Trương Lan Hương vì bị đánh vào mặt, tổn hại nhan sắc nặng nề, bà ta cảm thấy không còn mặt mũi nào để ra ngoài gặp người khác nên không đến đây.

“Chú đến tìm Hoàng Thiên có chuyện gì vậy?”

Lâm Ngọc An rất tức giận, Trần Giang Hùng đã là người có tuổi rồi, là một trưởng bối mà sao có thể lỗ mãng như vậy chứ.

“Vẫn còn giả ngu à? Chuyện mà cô và Hoàng Thiên đã làm ra, không phải trong lòng cô tự hiểu rõ nhất sao?”

Trần Giang Hùng chất vấn Lâm Ngọc An.

Sắc mặt của Lâm Ngọc An trầm xuống, nói: “Cháu giả ngu cái gì? Cháu với Hoàng Thiên đã làm chuyện gì chứ?”

“Hừ, cô với Hoàng Thiên chọc vào hội Sói Điên, lại để tôi và mẹ tôi phải chịu thay cho cô, bị bọn chúng đánh cho một trận!

Đám người bọn họ đáng lễ phải đi tìm cô mới đúng!”

Trần Giang vô cùng tức giận chỉ vào mặt Lâm Ngọc An.

Trần Giang Hùng cũng tức giận hét lên: “Bảo Hoàng Thiên cút ra đây! Hôm nay không nói rõ chuyện này, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu ta đâu!”

Lâm Ngọc An thấy Trần Giang Hùng bá đạo như vậy thì bắt đầu nổi giận.

“Không cần bảy mồm tám mõm chõ vào đây đâu chú ạ! Nếu không phải do cháu với Hoàng Thiên quay lại cứu Trần Giang và dì thì không biết hai người bọn họ còn có thể quay trở về nhà nữa không đấy!” Lâm Ngọc An lớn tiếng nói.

“Nói như vậy có nghĩa là cô còn muốn tôi phải cảm ơn cô và Hoàng Thiên sao?

Lúc đấy chỉ có cậu ta trong số đó là đàn ông, cậu ta không bảo vệ được Trần Giang và dì của cô, cậu ta chính là tên vô dụng!

Phế vật chính là phế vật, hừ!”

Trần Giang Hùng nói xong nhếch miệng.

“Còn không phải sao, nếu bản thân đã không có năng lực thì đừng chọc vào hội Sói Điên đấy, chẳng phải mang phiền phức đến cho người thân xung quanh à? Thật là một ngôi sao tai họa mà.”

Trương Định ở bên cạnh quái gở nói.

“Ha ha, nếu tôi mà ở đấy thì nhất định sẽ đánh cái tên Tạ Long kia đánh cho mẹ nó nhìn không ra luôn, đánh đến khi nào răng của nó rơi đầy đất chỉ có thể quay về ăn cháo rồi ngồi trong phòng khóc hu hu!

Chị nhìn cái tên Hoàng Thiên phế vật này đi, anh ta lại chỉ đứng nhìn hai người kia bị hội Sói Điên đánh.”

Trương Vĩ cong miệng cười nói.

Lâm Ngọc An tức đến mức liên tục thở mạnh, hô hấp càng ngày càng nhanh: “Là hội Sói Điên đánh bọn họ chứ không phải Hoàng Thiên đánh bọn họ, nếu mấy người đã có bản lĩnh như vậy thì đi mà đến tìm hội Sói Điên tính sổ! Đừng có ở trước nhà của tôi nói linh tỉnh nữa!”

Dứt lời, Lâm Ngọc An tức giận quay người trở về phòng khách.

“Ông nhìn xem, ông nhìn xem, cái con bé chết tiệt này đã nói cái gì vậy?”

Trần Giang Hùng quay đầu nói với Trương Định.

Trương Lan Phượng không biết có chuyện gì xảy ra, còn ngồi sững sờ ở trong phòng khách. Nhưng khi bà ta nghe thấy tên Tạ Long thì trong lòng khẽ lộp bộp, thân thể bỗng nhiên run nhẹ lên.

Dù sao cũng đã ở cùng với cái tên Tạ Long này mấy ngày, bị lừa thê thảm, loại bê bối này không thể để người khác biết được.

Trương Lan Phượng lắc lắc cái ʍôиɠ †o của mình đi ra ngoài, nói với đám người Trần Giang Hùng: “Đang ầm ï cái gì vậy?

Có lời gì thì vào nhà rồi nói, đừng để bị hàng xóm chê cười.”

Trần Giang Hùng và mấy người kia đều đi vào phòng khách, trưng ra cái vẻ mặt không muốn giải quyết êm đẹp, bắt buộc muốn Hoàng Thiên phải đi ra ngoài.

Hoàng Thiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì từ trong phòng đi ra.



Vừa nhìn thấy Hoàng Thiên, Trần Giang Hùng như nhìn thấy kẻ thù, vừa thấy đã chỉ thẳng mặt Hoàng Thiên quát: “Cậu nuôi chim chỉ để đi đái thôi à? Dì và chị Giang của cậu bị đánh, cậu cũng không ra mặt giúp bọn họ?”

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Trần Giang Hùng, rất bình tĩnh nói: “Nếu như tôi không giúp hai người đó, ông nghĩ bọn họ có thể quay về không?”

“Cậu! Hừ, bọn họ bị người ta đánh ra nông nỗi này đã nói lên cậu chính là một kẻ vô dụng.” Trần Giang Hùng khẽ nói.

“Ông có bản lĩnh thì đi mà làm, bọn họ chính là bị người tên Tạ Long đánh, ông có thể đến tìm Tạ Long đòi đấu tay đôi, đòi lại công bằng cho hai người kia.”

Hoàng Thiên nói thế khiến cho Trần Giang Hùng tức giận đến nồi trận lôi đình, rồi lại không phản bác được.

Đề cho ông ta đi đấu tay đôi với tên Tạ Long kia? Ông ta nào có lá gan đó chứ, chỉ dám xù lông ra mặt với Hoàng Thiên thôi.

“Hoàng Thiên! Cậu nói ra mấy lời kia không cảm thấy nhục à, nếu lúc cậu đưa Ngọc An ra cũng đưa chúng tôi theo cùng thì chúng tôi cũng sẽ không bị đánh đến thảm hại như vậy! Suýt nữa tôi đã bị Tạ Long làm nhục đấy cậu có biết không?”

Trần Giang trừng trừng mắt, chỉ trích Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thật sự cảm thấy rất khó chịu, nhìn đám người Trần Giang nói: “Đừng có bày ra cái vẻ giống như Hoàng Thiên tôi thiếu nợ các người vậy! Giúp các người là ân, không giúp các người là bổn phận, ở trước mặt tôi kêu gào cái gì?”

Bà mẹ nó.

Trần Giang Hùng và Trần Giang đều sững sờ một chút, sau đó mới cẩn thận quan sát Hoàng Thiên một lúc lâu, không ngờ Hoàng Thiên lại thay đổi nhiều như vậy.

Tên phế vật này hình như có chút không giống với lúc trước, vậy mà đã học được cách phản kháng rồi?

“Hoàng Thiên, lời này của cháu nói không đúng rồi, đều là người thân của nhau, sao cháu lại nói không giúp đỡ chứ?”

Trương Định khit khịt mũi nói.

“Có người thân nào như các người không? Ha ha, nói ra đúng thật buồn cười.”

Hoàng Thiên cười lạnh một tiếng nói.

Trương Định bị nói khiến cho mặt đỏ tía tai, ông ta phát hiện Hoàng Thiên càng ngày càng khó đối phó, không giống như tên vô dụng lúc trước nữa?

“Ha ha, nói những cái này cũng điều vô dụng mà thôi, con bê cũng vẫn là con bê. Đoán rằng vừa nhìn thấy hội Sói Điên thì chân của anh cũng đều mềm nhũ rồi nhỉ?”

Trương Vĩ vui vẻ nở nụ cười, ánh mắt sắc bén nhìn Hoàng Thiên.

“Đúng vậy! Cậu cũng xứng làm một người đàn ông sao? Một chút rộng lượng cũng không có.”

Trần Giang Hùng khinh bỉ nói.

“Mấy người đã nói xong hết chưa?

Nếu ai cảm thấy bản thân mình có bản lĩnh thì cứ đến tìm hội Sói Điên đánh một trận, xả giận cho Trần Giang và dì cả là được!”

Lâm Ngọc An không thể nghe nổi nữa, lớn tiếng nói với bọn người Trần Giang Hùng.

Trần Giang Hùng và mấy người kia đều nhếch miệng, bộ dạng rất khinh thường.

“Hừ, nếu lúc đấy Trần Giang Hùng tôi có ở đó, không đánh cho tên Tạ Long kia một trận thì tên của tôi sẽ viết ngược lại đấy.” Trần Giang Hùng thở một hơi lớn.

Trương Vĩ cũng phấn kϊƈɦ nói: “Nếu tôi có ở đấy thì nhất định sẽ hành hạ tên Tạ Long kia thành chó luôn! Làm sao có thể như cái tên phế vật này, đứng đấy nhìn chị Giang bị người ta bắt nạt chứ.”

Lâm Ngọc An cắn cắn bờ môi, tức giận không nói lên lời. Mẹ nó, chỗ này để cho mấy người bốc phét với nhau à? Cứ nói mạnh miệng là ảo tưởng bản thân thật sự lợi hại sao!

Hoàng Thiên vỗ vỗ bả vai của Lâm Ngọc An: “Ngọc An, bọn họ không đáng để em phải tức giận.”

Nói xong, Hoàng Thiên lấy ra điện thoại gọi cho Lã Việt.

“Có số điện thoại của Tạ Long không?

Gọi điện thoại nói với tên nhóc kia bảo đứng chờ ở cửa ra vào của công viên nhân dân đi.”

“Được, cậu Thiên cứ yên tâm, bây giờ tôi sẽ gọi cho Tạ Long.”

Lã Việt trả lời.

Hoàng Thiên cúp điện thoại, lại nhìn hai người Trương Vĩ và Trần Giang Hùng thì thấy hai người này đã lập tức trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không giống như lúc nãy sức trâu sức bò thi nhau hò hét nữa.



“Lát nữa Tạ Long sẽ đứng chờ ở cửa ra vào của công viên nhân dân, mấy người ai có bản lĩnh thì đến hành hạ cậu ta đi.”

Hoàng Thiên nói với Trương Vĩ và Trần Giang Hùng.

“Ôi.”

Trần Giang Hùng há to miệng, rất biết điều im lặng.

Trương Vĩ cũng rụt cổ lại, đến một cái rắm cũng không dám đánh ra.

Đi hành hạ cậu chủ Tạ Long của hội Sói Điên? Đối với Trương Vĩ và Trần Giang Hùng mà nói, đây chính là đi tự sát.

“Không dám đi sao? Không phải lúc nãy còn mạnh miệng lắm mà?”

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn bọn Trần Giang Hùng rồi mở miệng hỏi.

Trần Giang Hùng và Trương Định triệt để im lặng, khí phách anh hùng lúc nãy lập tức xẹp xuống.

Trương Định cũng không dám nói gì nữa, hội Sói Điên đấy ạ, ai dám đến trêu chọc chứ?

Trần Giang vẫn không phục, nhìn Hoàng Thiên nói: “Dù sao chuyện xảy ra hôm nay tuyệt đối việc không thể để yên được, Hoàng Thiên cậu phải cho tôi một lời giải thích, không thì nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

Hoàng Thiên nghe xong hơi nhíu mày, thế này vẫn chưa xong à? Cần ông mày đây đưa ra một lời giải thích như thế nào?

“Cô muốn lời giải thích gì? “

Hoàng Thiên hỏi Trần Giang.

“Tôi và mẹ của tôi điểu bị đánh thảm hại như vậy, cậu cũng phải bồi thường chút tiền thuốc men và phí tổn thất tinh thần chứ?”

Cuối cùng Trần Giang cũng nói ra mục đích của cô ta, nhìn Hoàng Thiên rồi nói khoác mà không biết ngượng.

Hoàng Thiên thật sự không nói lên lời, da mặt Trần Giang này rốt cuộc dày như thế nào vậy?

Lâm Ngọc An thật sự đã nhìn thấu được mọi chuyện, cô tức giận nói: “Trần Giang, chị có còn chút liêm sỉ nào không vậy? Là hội Sói Điên đánh chị, chứ không phải Hoàng Thiên đánh chị, chị đòi tiên Hoàng Thiên làm con mẹ gì?”

“Thế nào? Hoàng Thiên không có bảo vệ tốt cho tôi, cậu ta phải phụ trách chứ!”

Trần Giang càn quấy đến triệt để.

Lâm Ngọc An thật sự bị Trần Giang chọc tức, tính cách của cô từ trước đến giờ đều đủ dịu dàng nhưng bây giờ cũng không chịu nổi nữa.

“Tất cả các người đều đi ra ngoài hết cho tôi!”

Lâm Ngọc An chỉ vào bọn người Trần Giang rồi lớn tiếng quát.

Trương Lan Phượng cũng cảm thấy Trần Giang đang cố tình gây sự nên lớn tiếng quát theo: “Mấy người ở lại được thì ở lại, không ở lại được thì đi ra ngoài! Nơi này không chào đón mấy người!”

“Ha ha, còn muốn đuổi chúng tôi đi sao? Tôi nói cho Lâm Ngọc An cô biết, nếu như Hoàng Thiên không bồi thường tôi một tỷ rưỡi thì mỗi ngày tôi đều sẽ đến nhà hai người làm loạn!”

Trần Giang uy hϊế͙p͙ Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên, cô đã hoàn toàn hiểu ra Trần Giang đến để lừa người. Biết kinh tế của Hoàng Thiên có một tỷ rưỡi thì thật sự muốn bồi thường theo số này!

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Giang vang lên.

Sau khi nhận cuộc gọi, nghe được đầu bên kia chính là giọng nói hoảng sợ của Trương Lan Hương: “Trần Giang, con mau về nhà xem một chút đi, hội Sói Điên đến đập phá nhà của chúng ta rồi! Bọn họ còn nói sau này mỗi ngày đều đến đập phá một lần đấy…”

“Hả?”

Trần Giang nghe xong liền trợn tròn mắt, sợ đến mức điện thoại rơi xuống mặt đất.

Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới hội Sói Điên đã biết nhà cô ta ở đâu nhanh như vậy, hơn nữa dưới tình huống trước mắt này, hội Sói Điên nhất định sẽ phá nát nhà cô ta mất!

Trần Giang cũng đoán được Tạ Long muốn ngủ với cô ta cho nên mới phái người đến phá nhà cô ta, ép cô ta đi vào khuôn khổ.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Trần Giang luống cuống, đôi mắt trông mong nhìn Hoàng Thiên.

Bình luận

Truyện đang đọc