CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

“Ngọc An, cháu thật là, đừng trách mẹ măng cháu, cháu gọi Hoàng Thiên cũng vô dụng.”

“Đúng thế, cậu ta đến chỉ gây thêm phiền phức.”

“Ngọc An, nghĩ cách đi, tôi nghĩ người phụ nữ này nên là người giàu có, không dễ gây sự đâu.”

Một số bác gái nhảy trêи quảng trường khuyên Lâm Ngọc An, họ đều rất quen thuộc với Trương Lan Phượng và sống trong một cộng đồng, vì vậy vào lúc này họ cũng rất lo lắng.

Lâm Ngọc An không thích nghe điều này.

Nhưng không có cách nào, Hoàng Thiên chồng cô vô dụng, đây là chuyện người trong tiểu khu ai cũng biết.

“Ngọc An, có chuyện gì vậy?”

Hoàng Thiên chạy đến Lâm Ngọc An sốt sắng hỏi.

Lâm Ngọc An nhỏ giọng nói chuyện đã xảy ra vừa rồi với Hoàng Thiên.

Hóa ra vừa rồi, trong lúc Trương Lan Phượng đang nhảy múa, bà đã vô tình vấp phải bé trai con của người phụ nữ này và giãm lên tay cậu bé.

Cậu bé không ngừng khóc, người phụ nữ đó thương con nên đã xảy ra một cuộc cãi vã với Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng cũng không phải người dễ bắt nạt, cãi nhau với người phụ nữ đó càng gay gắt, sau đó người phụ nữ đó đã gọi điện cho chồng bà ta, có lẽ sắp tới rồi.

Ở đây có người quen biết người phụ nữ đó và biết chồng bà ta rất có thế lực.

Trương Lan Phượng cũng sợ hãi, nghĩ đến Trịnh Hiếu Phong, bà cảm thấy gia đình giàu có và quyền lực của Trịnh Hiếu Phong mới có thể giải quyết chuyện này.

“Hoàng Thiên, anh mau nghĩ cách đi, nếu không chồng bà ta đến sẽ rất phiền phức.”

Lâm Ngọc An lo lắng nói với Hoàng Thiên.

“Đừng lo lắng, anh sẽ nghĩ cách.”

Hoàng Thiên an ủi Lâm Ngọc An, rồi đi về phía trước.

Ngay khi Trương Lan Phượng nhìn thấy Hoàng Thiên, bà rất tức giận.

Chồng bà đã qua đời, chỉ có hai cô con gái, Trương Lan Phượng cảm thấy không có chỗ dựa khi gặp chuyện lớn.

Nhưng con rể vô dụng này không thể trông cậy vào chút nào!

“Cậu tới đây làm gì? Còn chưa đủ loạn đúng không?”

Trương Lan Phượng mở miệng ra là lập tức khiển trách Hoàng Thiên.

Những bác gái nhìn thấy đều mỉm cười, họ ở cùng một cộng đồng với Trương Lan Phượng nên đã quen với cảnh này rồi.

Họ cũng biết rất rõ Hoàng Thiên, và cảm thấy Trương Lan Phượng măng rất đúng, Hoàng Thiên xen vào thì chỉ thêm loạn.

“Mẹ, đương nhiên không thể bỏ mặc mẹ”

Hoàng Thiên tâm lý siêu tốt, vì vậy bình tĩnh nói.

“Cậu có thể làm được gì chứ! Người ta đòi ba trăm triệu, cậu có thể lấy ra được không?”

Trương Lan Phượng tức giận nói.

Hoàng Thiên cũng hơi kinh ngạc, nhìn người phụ nữ đang ôm đứa nhỏ, ăn mặc rất sành điệu, có lẽ là người giàu có, nhưng sao có thể nhẫn tâm như vậy?

“Chị gái này, chị đưa đứa nhỏ đến bệnh viện trước đi. Chị đừng lo, tiền thuốc men chúng tôi sẽ lo.”

Hoàng Thiên rất lễ phép với người phụ nữ đó.

Bà ta nhìn Hoàng Thiên, trợn tròn mắt.

Trong lòng bà ta cũng cảm thấy buồn cười, thắc mắc không biết thứ rác rưởi này ở đâu ra, xứng thương lượng với bà đây sao?

“Cậu đến đây làm gì vậy?” Người phụ nữ chế nhạo hỏi Hoàng Thiên.

“Tôi là con rể của bà ấy.”

Hoàng Thiên chỉ vào Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng trừng mắt với Châu Thiên, bà cảm thấy rất xấu hổ, bị nhiều người nhìn vào, thật xấu hổ khi có một người con rể vô dụng và tồi tệ như vậy.



Nếu là cậu chủ Trịnh thì chắc chắn có thể trấn áp, người phụ nữ này sao có thể hung hăng như vậy.

Trương Lan Phượng nghĩ mà tức giận.

“Haha, bà nghĩ chỉ cần trả chút tiền viện phí này mà tôi cho qua sao? Tay của con trai tôi con ranh này làm sưng tấy. Nếu hôm nay bà không mất ba trăm triệu thì coi như không xong!”

Bà ta giận dữ hét vào mặt Hoàng Thiên.

“Bà mắng ai là con ranh?”

“Mắng mày đấy, thì sao!”

Trương Lan Phượng và người phụ nữ lại cãi nhau, lần này mâu thuẫn leo thang và cả hai bắt đầu ẩu đả.

Hoàng Thiên cạn lời, nhanh chóng cùng với Lâm Ngọc An ngăn cuộc chiến lại.

Cuối cùng họ kéo hai người ra, rồi nhìn Trương Lan Phượng, khuôn mặt bà ta trầy xước có dấu móng tay, đầu tóc bết lại như tổ chim.

Sắc mặt người phụ nữ giàu có cũng rất tệ, trong lòng phẫn nộ kêu lên.

“Ông xã, nhanh lên, em suýt nữa bị người phụ nữ này đánh chết rồi!”

Người phụ nữ giàu có được rảnh tay thì kể lể với chồng cũng cố tình gây sốc cho Trương Lan Phượng.

Đầu bên kia điện thoại của một người đàn ông vang lên: “Hai phút nữa anh sẽ đến!

M* kiếp. Là ai dám động đến vợ yêu của Đinh Cường tôi? Bảo tên khốn đấy là anh sẽ đến giết hắn!”

“Tút tút!”

Trương Lan Phượng nghe mà choáng váng.

Ở khu vực này, Định Cường vẫn rất nổi tiếng, kiểm soát thị trường vật liệu xây dựng gần đó, giàu có và quyền lực, nghe nói còn hoạt động ở thế giới ngầm!

Những người xung quanh náo động, những người bác cùng cộng đồng với Trương Lan Phượng thì ngừng lên tiếng, vì biết rằng một thời gian nữa Trương Lan Phượng sẽ dữ nhiều lành ít.

Đương nhiên, Lâm Ngọc An đã nghe đến tên của Đinh Cường, và cô lo lắng đến mức suýt bật khóc.

“Hoàng Thiên, chẳng phải anh quen biết Lã Việt sao, mau †ìm ông ta đi.”

Lâm Ngọc An thấp giọng nhắc nhở Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên gật đầu, hắn biết Đinh Cường, thật sự là rất phiền phức, để Lã Việt xử lý sẽ đỡ phiền phức.

“Ồ, nhìn xem, đó không phải là siêu xe sao?”

Đúng lúc này, một người bác gái hét lên.

Mọi người đều nhìn theo hướng bà ấy chỉ, chỉ thấy một chiếc BMW 7 Series đã tiến đến và lái thẳng vào quảng trường.

Ngay sau đó, Trịnh Hiếu Phong khập khiễng bước ra khỏi xe.

Trần Hiểu Phong không chỉ đi lại khập khiễng mà còn bị kẹp chặt chân.

Tại sao lại thành ra như vậy? Là vì Lã Việt vừa dùng gậy sắt đập vào chân anh ta và khiến anh ta bị thương nặng!

Trịnh Hiếu Phong vừa mới xuất viện, bác sĩ đã nói với anh ta, mặc dù đã được cứu nhưng khó có thể nói nó có thể hồi phục đến đâu, khả năng cao là chức năng sẽ bị ảnh hưởng.

Điều này khiến cậu chủ Trịnh rất căm ghét Hoàng Thiên, nhưng nó cũng củng cố quyết tâm của anh rằng anh phải lấy được Lâm Ngọc An để chọc tức Hoàng Thiên để báo thù.

Cho nên khi Trương Lan Phượng gọi điện thoại cho hắn ta, hắn ta nóng lòng muốn xuất viện, liền lái xe tới đây, muốn xử lý mọi chuyện cho tốt.

“Dì, Ngọc An, con đến rồi đây.”

Trịnh Hiếu Phong vẫn ăn mặc chỉnh tề, cố nặn ra một nụ cười điềm tĩnh rồi bước tới.

Trương Lan Phượng và Lâm Ngọc An đều ngạc nhiên, tại sao Trịnh Hiếu Phong lại đi khập khiễng?

“Trịnh Hiểu Phong, sao dáng đi của con lạ vậy? Ủa, mặt cũng béo lên nhiều rồi.”

Trương Lan Phượng kinh ngạc nhìn Trịnh Hiếu Phong, cảm thấy choáng váng.

Trịnh Hiếu Phong nghiến răng chán nản, anh ta có thể không què sao? Cuộc sống này coi như bỏ, có thể đi lại được đã là tốt rồi.

Còn cái mặt béo là do hôm nay tôi bị tát cả chục cái mà vết sưng tấy vẫn chưa biến mất!

“Dì, có chuyện gì vậy?”



Trịnh Hiếu Phong mỉm cười tự tin, tránh chủ đề xấu hổ.

Trương Lan Phượng như thể nhìn thấy người thân, liền chỉ vào người phụ nữ giàu có, nói với Trịnh Hiếu Phong: “Hiếu Phong, dì vô tình vấp và dẫm phải tay con trai bà ta.

Thế nhưng bà ta lại bắt dì bồi thường ba trăm triệu”

“Ồ, đúng là biết làm giá. Nhưng đừng lo, dì ạ. con sẽ lo việc này!”

Trịnh Hiếu Phong vui vẻ vỗ ngực, vẻ mặt tự tin.

Hoàng Thiên từ bên cạnh quan sát, lúc này anh cảm thấy rất buồn cười.

Xem ra Trịnh Hiếu Phong thật sự dùng cả mạng sống để làm ra vẻ, với bộ dạng này mà còn không ở trong bệnh viện mà còn chạy ra đây.

Lúc này Trịnh Hiếu Phong cũng nhìn thấy Hoàng Thiên, thấy cực kỳ tức giận.

Hoàng Thiên, mày là đồ rác rưởi, quen biết Lã Việt thì ghê gớm lắm sao? Sớm muộn vợ của mày sẽ trở thành vợ của tao!

“Thật tốt quá cậu chủ Trịnh, có cậu thì chúng tôi yên tâm rồi.”

Trương Lan Phượng đột nhiên mở to mắt và mỉm cười, bà nghĩ có cậu chủ Trịnh là tốt rồi, chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết.

Lại nhìn Hoàng Thiên, vừa đến đây đã bị người phụ nữ giàu có chửi võ mặt, căn bản không thể so sánh với cậu chủ Trịnh.

“Lan Phượng à, cô thật có phúc khi quen biết cậu chủ Trịnh.” Một bác gái ghen tị nói.

“Cô biết gì không? Cậu chủ Trịnh người †a vì Ngọc An mà đến, cậu ấy đã thích Ngọc An từ lâu rồi” Bác gái kia nói tiếp.

“Đúng, đúng, tôi thấy cậu chủ Trịnh và Ngọc An mới là một đôi trời sinh, cậu ấy tốt hơn nhiều so với Hoàng Thiên.”

Một người cô khác thì thào.

Giọng nói của những người này tuy nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai Hoàng Thiên, Hoàng Thiên nhíu mày.

Một đám hợm hĩnh này. Thực sự là không có ai là bình thường cả.

Trịnh Hiếu Phong cũng nghe những lời bình luận này, và cảm thấy rất lâng lâng sung sướиɠ.

Mặc dù ban ngày anh ta bị đánh thảm hại, nhưng bây giờ anh ta đã cảm thấy tốt hơn.

“Này, cô đòi ba trăm triệu có phải hơi quá đáng không? Thôi, để tôi đưa con trai cô đi bệnh viện khám. Sau đó tôi sẽ bồi thường cho cô ba tỷ.”

Trịnh Hiếu Phong nói với phu nhân.

“Cậu là ai?”

Người phụ nữ giàu có nhịn lại không ít, dù sao thì Trịnh Hiếu Phong đi xe BMW, ăn mặc rất sang trọng, nhìn giống như thế hệ thứ hai giàu có không dễ chọc.

“Con trai của tập đoàn Trịnh Thị, Trịnh Hiếu Phong!”

Trịnh Hiếu Phong rất tự hào khi báo cáo danh tính của mình.

Người phụ nữ nghe thấy thế thì thật lâu không nói chuyện.

Trương Lan Phượng nhìn tình cảnh này, trong lòng thật sự rất hài lòng.

“Phế vật, cậu nhìn người ta kia, rồi nhìn lại mình đi, đây chính là cách biệt đấy!”

Trương Lan Phượng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên nói.

Có những tràng cười lớn nổ ra trong đám đông.

“Ai da, đúng là quá vô dụng, cậu chỉ nói được một câu như vậy thì đến đây để mất mặt à?” Một người bác gái khinh thường nhìn Hoàng Thiên, nói với giọng điệu kỳ lạ.

“Đúng vậy, chuyện mẹ vợ gặp phải mà phải nhờ người khác hỗ trợ giải quyết”

“Nếu tôi có đứa con rể như vậy thì đã đuổi đi từ lâu rồi, Lan Phượng đúng là tốt tính.”

Khi Lâm Ngọc An nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô thực sự khó chịu.

Dù sao, chính chồng cô bị chế nhạo thế này, cô cũng không đẹp mặt gì.

Mọi người xung quanh càng nói câu này, lửa giận của Trương Lan Phượng càng lớn, thấy Hoàng Thiên vẫn đứng ở đây, bà tức giận tát Hoàng Thiên một cái.

“Sao cậu lại đứng ở đây? Còn không mau cút về nhà cho tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc