CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hơn một trăm người, đó cũng là một mảng lớn đông nghẹt.

Hơn nữa những người này dưới tay của Lã Việt, tất cả đều huấn luyện nghiêm chỉnh, tuyệt không thể so sánh với đám ô hợp kia.

Khí thế kia đủ khiến người ta sợ hãi.

Sự lo lắng trong lòng Lưu Nguyệt Hoa lập tức hoàn toàn hạ xuống.

Mặc dù thực lực tăng mạnh vừa rồi của Hoàng Thiên xác thực hành hạ đối phương đến nỗi không tìm ra hướng Bắc, nhưng dù sao cũng là yếu không địch lại mạnh, trong lòng Lưu Nguyệt Hoa vẫn khá căng thẳng.

Nhưng bây giờ thì khác, quân cứu viện của Hoàng Thiên đã đến.

Hơn nữa Lã Việt thực lực mạnh mẽ.

Đinh Nguyên Vũ nhìn nhiều người vây quanh như vậy, nháy mắt ông già này đã đổ mồ hôi lạnh.

Ông ta cho rằng mình xưng bá ở huyện Hoàng Hà thì cũng đã khá trâu bò rồi.

Hai mươi ba tên thuộc hạ đủ để tung hoành ở huyện Hoàng Hà.



Thật không ngờ Hoàng Thiên vậy mà có thể triệu tập nhiều người đến như vậy.

Cũng không trách Đinh Nguyên Vũ sợ hãi, hơn một trăm người, cái đó cũng quả thực đủ dọa người.

Nhìn hất trong tỉnh, trừ Kha Phù của tỉnh thành thì cũng không còn ai có thực lực hùng hậu như Lã Việt này.

“Anh Thiên, tôi không tới muộn chứ?”

Lã Việt nhanh chóng tới gần Hoàng Thiên, hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên khẽ gật đầu với Lã Việt, vẻ mặt anh giờ phút này vô cùng lạnh lùng.

Đêm nay có thể nói một bụng tức giận Hoàng Thiên kìm nén còn chưa xả ra đấy.

Đinh Nguyên Vũ lại lừa anh tới huyện Hoàng Hà, đầu tiên là tống tình tống tiên, sau đó muốn đe dọa lấy một ngàn tỷ, bây giờ lại dẫn đám người Sử Chính Tưởng bọn họ đuổi theo anh.

Nếu không phải thực lực anh mạnh mẽ.

Chỉ sợ sớm đã chết trong tay bọn bại hoại này rồi.



Nghĩ tới những thứ này, Hoàng Thiên lên cơn tức giận, anh đứng ở nơi đó chẳng hề nói một câu.

Lã Việt lăn lộn dưới tay Hoàng Thiên lâu như vậy, đương nhiên vẫn rất hiểu rõ Hoàng Thiên.

Lúc này ông ta nhìn thấy sắc mặt Hoàng Thiên không tốt, thì đã biết Hoàng Thiên đang rất tức giận.

“Vị đại ca này, xin hỏi...

các anh là...”

Đinh Nguyên Vũ thấy chuyện không tốt, thấp thỏm đi đến gần Lã Việt, ông ta cà lăm hỏi.

Đương nhiên ông ta còn không có xác thực trăm phần trăm Lã Việt bọn họ chính là đến chỉ viện cho Hoàng Thiên.

“Muốn biết tôi là ai?”

Lã Việt lạnh lùng cười một tiếng, hỏi Đinh Nguyên Vũ.

Bình luận

Truyện đang đọc