CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Hoàng Thiên chỉ vào mũi Ngô Vũ Đình mà hét lớn.

Ngô Vũ Đình căng thẳng mà nhìn Hoàng Thiên nói: "Cậu!.

cậu chủ Thiên! !.

ngài Thiên, tôi cũng chỉ là có tấm lòng muốn cứu cha mà thôi, ngài đừng có! ! ! " 
Cháttt! 
Hoàng Thiên tàn nhẫn tát mạnh vào mặt Ngô Vũ Đình một cái.


Không đánh phụ nữ, đó chỉ là vì chưa thực sự nổi giận.

Đối với một người phụ nữ xấu xa như Ngô Vũ Đình, Hoàng Thiên 
buộc phải dạy cho cô ta một bài học.

"Anh đánh tôi sao? Người ta cũng chỉ là con gái mà thôi.


Ngô Vũ Đình che lấy mặt, một bộ dạng vô tội.

"Nếu không phải xem cô là phụ nữ, tôi đã sớm đem mắt cô mà móc ra rồi!" 
Hoàng Thiên hét lên.






Ngô Vũ Đình hoàn toàn không dám hó hé một lời nữa.

Cô ta biết rằng mình không thể tiếp tục chọc giận Hoàng Thiên nữa.


Nếu không, cô ta thật sự có thể bị anh đánh mù mắt mất thôi.

"Còn cậu nói thế nào hả?" 
Hoàng Thiên liếc về phía Trần Bảo Lượng, sau đó chính là một tràng khẩu pháo đại bác mà tới.

Đơn giản và thô lỗ.

Trần Bảo Lượng cũng hoàn toàn bị làm cho ngu ngơ rồi.

"Ngài Thiên, ngài Thiên, đừng đánh nữa, tôi phục rồi, tôi phục rồi còn không được sao?" 
Trần Bảo Lượng bị đánh đến chỉ biết dùng sức mà che mặt, sợ hãi mà nói.

"Mày phục cái con mẹ mày!" 
Hoàng Thiên tức giận nói, lại tiếp tục mấy chục phát đại bác điện đập vào mặt Trần Bảo Lượng.

Rầm rầm.

Trần Bảo Lượng không thể chống đỡ nổi nữa, hai mắt đen lại và ngất xỉu ngay trên mặt đất.

Đây! !.


.

Ngô Vũ Đình nhìn ngu cả mắt, ngơ ngác nhìn Hoàng Thiên, đã không còn biết phải làm gì nữa.

Bây giờ cô ta không còn muốn cứu cha mình nữa, bởi vì hy vọng duy nhất của cô ta là Trần Bảo Lượng, mà bây giờ cả Trần Bảo Lượng lẫn cha anh ta đều không còn làm gì được nữa, cô ta cũng không còn hy vọng nào nữa.

"Đều cút đi hết cho tôi! Nhớ kỹ, nếu các người còn dám đi gây chuyện nữa thì tôi sẽ cho tất cả các người đều xuống âm phủ mà báo cáo!" 
Hoàng Thiên tức giận hét lên.

Những lời nói này chứa đầy sức mạnh, bây giờ Hoàng Thiên thật sự là quá đáng sợ.

Trần Bảo Sinh con miễn cưỡng đứng dậy mà đi được, Thẩm Đại Hải cũng tỉnh táo lại được một chút, chật vật đứng dậy, giúp Trần Bảo Sinh đỡ lấy Trần Bảo Lượng, ba người rời khỏi nhà hàng.

Ngô Vũ Đình một giây cũng không dám ở lại, nhanh chóng chạy theo ra ngoài.

.


Bình luận

Truyện đang đọc