CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Bên ngoài kho hàng, Trương Lan Phượng kéo Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai chuẩn bị về nhà, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

“Đi nhanh thôi chị, chị không sợ Trịnh Minh Nghĩa kia đuổi theo ra à?”

Lâm Huỳnh Mai vội vàng nói với Lâm Ngọc An, bây giờ cô ta như chim sợ cành cong rồi.

Lâm Ngọc An vô cùng sốt ruột, bởi vì Hoàng Thiên vẫn còn ở bên trong.

Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai không biết lòng tốt của người ta, nhưng Lâm Ngọc An thì khác, cô biết Hoàng Thiên bị nhốt ở bên trong, tất cả đều vì tốt bụng tới cứu Lâm Huỳnh Mai.

“Anh rề của em vẫn còn ở bên trong, phải cứu anh ấy ra.”

Lâm Ngọc An sốt ruột nói.

“Cứu cái cọng lông, nếu không phải anh ta mù quáng lên mặt, em đã không bị đánh thành như vậy rồi. Chị nhìn Đỗ Hành mà xem, đã bị người ta đánh thành ra thế nào rồi?”

Lâm Huỳnh Mai tức giận chỉ Đỗ Hành, nói với Lâm Ngọc An.

“Em gái, em còn chút lương tâm nào không, thật sự không ngờ tới em lại trở nên máu lạnh như vậy.”

Lâm Ngọc An tức giận nói.

“Thôi đi.”

Lâm Huỳnh Mai không phục bĩu môi.

Trương Lan Phượng kéo Lâm Ngọc An, nói: “Đi nhanh thôi con gái ngoan, cậu chủ Trịnh không dễ dàng gì mới ép lại được Trịnh Minh Nghĩa, lát nữa Trịnh Minh Nghĩa lại thay đổi chủ ý, chúng ta sẽ xong đời rồi.”

“Mẹ, mẹ sợ thì dẫn Huỳnh Mai đi trước đi, Hoàng Thiên không ra được, con cũng không đi.”

Lâm Ngọc An cắn môi, kiên định nói.

“Haizz, con làm mẹ buồn chết mất.”

Trương Lan Phượng thở dài, bà ta không có biện pháp, lúc này xoay người lại gõ cửa kho hàng.

Trong kho hàng, Trịnh Hiếu Phong đang chuẩn bị xử lý Hoàng Thiên, nghe thấy tiếng gõ cửa, anh ta nói với Trịnh Minh Nghĩa: “Anh Minh Nghĩa, bảo người của anh mở cửa đi, để em đi xem.”

Trịnh Minh Nghĩa rất nề mặt Trịnh Hiếu Phong, lúc này nói với Hoàng Huy: “Hoàng Huy, mở cửa.”

Phong nhìn ra bên ngoài, đám Lâm Ngọc An còn chưa đi.

“Ngọc An, sao em còn chưa đi? Anh họ anh là người rất tàn nhẫn, lát nữa anh cũng không ngăn được anh ấy đâu.”

Trịnh Hiếu Phong giả bộ như vô cùng khẩn trương, đi tới trước mặt Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An nhìn vào bên trong, Hoàng Thiên đã bị mấy tên cấp dưới của Trịnh Minh Nghĩa vây quanh, lát nữa chắc chắn không có kết cục tốt.

“Trịnh Hiếu Phong, anh có thể nói với anh họ anh, thả Hoàng Thiên ra được không?”

Lâm Ngọc An bất lực nhìn Trịnh Hiếu Phong.

Trịnh Hiếu Phong vừa nghe thấy những lời này, trong lòng vô cùng chua xót.

tài đức gì? Mà có người vợ xinh đẹp như Lâm Ngọc An, đúng là tức chết người ta mà.

“Điều này e rằng không được, tên Hoàng Thiên kia không biết sống chết, đánh gãy tay chân của chú tôi, Trịnh Minh NgHĩa là con trai của chú tôi, thù này có thể không báo được sao?”

“Anh có thể cứu mọi người là tốt lắm rồi, đi nhanh đi, nếu không thì lát nữa anh không cứu được mọi người đâu.”

Trịnh Hiếu Phong giả bộ như rất sốt ruột, muốn nhanh chóng đuổi đám Lâm Ngọc An đi.

Nhìn thấy Lâm Ngọc An cuống tới phát khóc, Trương Lan Phượng thở dài, nói với Trịnh Hiếu Phong: “Cậu chủ Trịnh, cháu nể mặt dì, tha cho Hoàng Thiên một mạng, cho dù thế nào cậu ta cũng là con rề dì, nếu chết ở đây, anh họ cháu sẽ gặp phiền phức không phải sao?”

“Yên tâm đi dì, cháu nhất định sẽ cố gắng. Anh họ cháu chỉ muốn đòi bảy tỷ kia, lát nữa cháu gom đủ tiền, sẽ tranh thủ cứu Hoàng Thiên ra.”

Trịnh Hiếu Phong đảm bảo với Trương Lan Phượng.



“Cháu đúng là đứa bé ngoan, dì cảm ơn cháu.”

Trương Lan Phượng cảm khái nói.

Trịnh Hiếu Phong liếc mắt ra hiệu với Hoàng Huy, sau đó trở lại kho hàng.

Cửa bị Hoàng Huy đóng lại. Lúc này, trong lòng Trịnh Hiếu Phong vô cùng đắc ý.

Cuối cùng cũng có thể an tâm thu thập Hoàng Thiên, mấy ngày nay trong lòng anh ta kìm nén tới điên rồi, chỉ đợi thời khắc này.

“Ha ha, Hoàng Thiên anh được đó, mẹ vợ anh và Ngọc An đều cầu xin cho anh, lát nữa tôi sẽ cứu anh.”

Trịnh Hiếu Phong gật gù đắc ý chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Thiên, vỗ bả vai Hoàng Thiên nói: “Anh nói xem tôi sẽ cứu anh hay thu thập anh đây?”

Hoàng Thiên nhìn bộ dạng lên mặt của Trịnh Hiếu Phong, trong lòng anh rất tức giận.

Trịnh Hiếu Phong này đúng là tìm đánh, hai ngày nay còn chưa đánh đủ à?

“Ha ha, Trịnh Hiếu Phong, anh đúng là chuyện gì cũng dám nói.”

Hoàng Thiên cười lạnh lùng, nhìn Trịnh Hiếu Phong.

“Đã là lúc này rồi anh còn làm ra vẻ với tôi?”

Trịnh Hiếu Phong xắn tay áo, chuẩn bị đánh Hoàng Thiên.

Lúc này Trịnh Minh Nghĩa đi tới, ngăn cản Trịnh Hiếu Phong.

“Hiếu Phong à, bây giờ tôi còn thiếu tiền, bảy tỷ kia tôi thực sự cần.”

“Anh, anh cũng biết rồi đấy, một tháng cha em chỉ cho em bảy mươi triệu, cũng không đủ cho em tiêu, em lấy đâu ra bảy tỷ đưa cho anh?”

Trịnh Hiếu Phong khó xử nhìn Trịnh Minh Nghĩa.

“Vậy cậu còn khoác lác làm ra vẻ làm gì?” Trịnh Minh Nghĩa trừng mắt.

Trịnh Hiếu Phong nhìn Hoàng Thiên, cười ha ha: “Không phải là có Hoàng Thiên trả sao? Tên phế vật này không có năng lực, nhưng anh ta quen Lã Việt, Lã Việt là người có tiền đấy.”

“Cậu ta còn quen Lã Việt sao?”

Trong lòng Trịnh Minh Nghĩa giật thót, lại đánh giá Hoàng Thiên một lượt, trong lòng anh ta có chút khẩn trương.

Dù sao ở thành phố Bắc Ninh này, Lã Việt tuyệt đối là trùm ở thế giới xã hội đen.

“Đúng vậy, là Lã Việt giúp Hoàng Thiên, đánh gãy tay chân của cha anh.”

Trịnh Hiếu Phong nói.

“Không phải Tiêu Tấn làm à?” Trịnh Minh Nghĩa nghi ngờ nhìn Trịnh Hiếu Phong.

Trịnh Hiếu Phong hừ một tiếng: “Tiêu Tấn đâu có lá gan đấy? Là Lã Việt tự tay cầm gậy sắt, đánh gãy tay chân của cha anh.”

“Mẹ nó. Hóa ra là như vậy.”

Trịnh Minh Nghĩa nghiến răng, biết Tiêu Tấn là đàn em của Lã Việt, trong lòng anh ta có chút không nắm chắc lắm.

Trịnh Minh Nghĩa anh ta có địa vị, nhưng so với Lã Việt thì kém quá xa.

Sau khi do dự một lát, Trịnh Minh Nghĩa gọi điện.

Thời gian không dài, cửa kho hàng truyền tới tiếng gõ cửa.

Sau khi Hoàng Huy mở cửa, một tên mập khoảng hơn ba mươi tuổi đi vào.

Tên mập này đầu bóng loáng, đôi mắt như tên trộm, trêи đỉnh đầu còn có một vết sẹo nhìn như rắn đuôi chuông, nhìn thôi đã khiến người ta không rét mà run.

Mập mạp tiến vào liền liếc mắt nhìn Hoàng Thiên một cái, sau đó hỏi Trịnh Minh Nghĩa: “Minh Nghĩa à, không làm được sao?”



“Lão đại, có chút phiền phức, sau lưng tên họ Hoàng này là Lã Việt?”

Trịnh Minh Nghĩa chỉ Hoàng Thiên, có Chàng rể vô địch

Chương 42: Sẽ thỏa mãn ant chút chột dạ nói với mập mạp.

Mập mạp nghe xong nở nụ cười hung hãn.

“Tôi nói này sao tên nhóc cậu không tiến bộ chút nào thế? Lã Việt là cái rắm gì?

Ông ta là lão đại ở thành phố Bắc Ninh, tôi cũng là lão đại đó, tôi sẽ sợ ông ta sao?”

Mập mạp cười khinh thường nói.

Tên mập mạp này không nói khoác, biệt danh của anh ta là Tôn mắt to, là lão đại xã hội đen ở thành phố Vân Nam, được nhiều người ủng hộ, quả thật coi như có thể cùng ngồi cùng ăn với Lã Việt.

Thế lực của Tôn mắt to không nhỏ, ở thành phố Vân Nam lũng đoạn ngành giải trí, ngoài ra anh ta còn kinh doanh sòng bạc dưới đất, có thể nói là vua một phương.

Mà Trịnh Minh Nghĩa đi theo Tôn mắt to lăn lộn ở thành phố Vân Nam, biết được cha anh ta bị đánh tàn phế, anh ta lập tức trở lại thành phố Bắc Ninh triển khai báo thù.

Nghe Tôn mắt to nói thế, trong mắt Trịnh Minh Nghĩa tràn ngập tàn bạo, đi tới trước mặt Hoàng Thiên.

“Họ Hoàng, bây giờ tôi cho cậu hai con đường.”

“Con đường thứ nhất, tôi cắt lỗ tai và cái mũi của cậu, lại đánh gãy tay chân cậu, khiến cậu tàn phế hoàn toàn.”

“Con đường thứ hai, gọi điện thoại bảo Lã Việt nhanh mang bảy tỷ tới đây, nếu làm như vậy, tôi chỉ phế tay chân cậu thôi.”

“Mẹ nó, tự mình chọn đi.”

Trịnh Minh Nghĩa hung dữ quát.

Trịnh Hiếu Phong vừa nghe thấy vậy, lập tức nói với Trịnh Minh Nghĩa: “Anh, họ Hoàng này bảo Lã Việt đập chỗ đó của em, con mẹ nó đến bây giờ em đều không thể cứng nồi, tất phải khiến tên họ Hoàng này thành thái giám.”

“Yên tâm đi Hiếu Phong, lát nữa bảy tỷ tới tay, họ Hoàng này sẽ giao cho em xử lý.”

Trịnh Minh Nghĩa rất trâu bò vẫy tay.

Trong lòng Trịnh Hiếu Phong tràn ngập hưng phấn, lát nữa sẽ đưa Hoàng Thiên vào “cung” rồi.

Hoàng Thiên nhìn mấy tên không biết sống chết trước mặt, trong lòng tràn ngập buồn cười.

Còn dám bảo Lã Việt tới đây sao? Mấy tên này đúng là ngại sống lâu rồi.

“Anh chắc chắn để tôi gọi Lã Việt tới chứ?”

Hoàng Thiên mỉm cười, hỏi Trịnh Minh Nghĩa.

Trịnh Minh Nghĩa khẽ trừng mắt, mắng: “Bảo cậu gọi thì cậu gọi đi, nói nhiều lời vô nghĩa như thế làm gì?”

“Được, sẽ thỏa mãn anh.”

Hoàng Thiên lạnh lùng nói, sau đó gọi điện cho Lã Việt.

Nói đơn giản chuyện xảy ra ở đây cho Lã Việt nghe, Hoàng Thiên cúp điện thoại.

“Nếu Lã Việt không dám tới, cậu nhất định phải chết.”

Trịnh Minh Nghĩa rất hung hãn nói với Hoàng Thiên.

10 phút trôi qua, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Trong lòng Trịnh Hiếu Phong tràn ngập đắc ý, không kìm nén được hưng phấn, anh ta đoán Lã Việt nghe thấy tên tuổi của Tôn mắt to xong, thì sợ tới mức không dám tới.

“Hoàng Thiên, tôi thấy Lã Việt sợ hãi, không dám tới đây rồi.”

Trịnh Hiếu Phong cười, lấy điện thoại ra mở chức năng camera: “Như vậy đi, anh quỳ gối với tôi, gọi tôi ba tiếng ông nội. Lại đảm bảo sau này sẽ ly hôn với Ngọc An, tôi sẽ không thiến anh, thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc