CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Lại là Trịnh Mỹ Hồng gọi điện tới.

Điều này khiến Hoàng Thiên cực kỳ ngạc nhiên, sao người phụ nữ này lại gọi điện tới? 
Phải biết Hoàng Thiên mới chỉ gặp mặt cô ta một lần, hơn nữa cũng mới gặp mặt chưa lâu.

"A lô.


Hoàng Thiên nhận điện thoại.


“Cậu chủ Thiên, anh có thể đến chỗ tôi một chuyến không?” 
Giọng nói lo lắng của Trịnh Mỹ Hồng truyền đến.

Hoàng Thiên nghi ngờ một lúc, nói: “Được rồi, chị ở đâu?” 
“Tôi đang ở nhà hàng của tôi, cậu nhanh đến đi, tôi đợi cậu” 
Trịnh Mỹ Hồng thẳng thắn nói, vốn định cúp điện thoại.

Hoàng Thiên có phần cạn lời, Trịnh Mỹ Hồng nói cũng khá lưu loát, nhưng cũng không khỏi quá xem bản thân mình là trung tâm.

Nhưng Hoàng Thiên đã đồng ý với cô ta rồi, dĩ nhiên Hoàng Thiên phải đến xem.

“Ngọc An, anh ra ngoài trước một chút.

” 
Hoàng Thiên nói với Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An cũng biết chuyện của Hoàng Thiên rất nhiều, hơn nữa trước giờ cô không quan tâm đến chuyện bên ngoài của Hoàng Thiên, bởi vì cực kỳ tin tưởng anh.

Thực ra cô như thế này cũng không sao, bởi vì Hoàng Thiên vẫn luôn rất chung thủy với cô, khiến cô rất yên tâm.

Sau khi Hoàng Thiên rời khỏi nhà, lái xe đến nhà hàng của Trịnh Mỹ Hồng.


Sau khi đến nhà hàng, Trịnh Mỹ Hồng đã sớm đứng trước cửa chờ Hoàng Thiên.

Thấy Trịnh Mỹ Hồng yểu điệu như thế, Hoàng Thiên vẫn rất cảm thán.

Dù người phụ nữ này đã sắp ba mươi tuổi rồi, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, càng thêm khí chất trưởng thành, khiến người ta động lòng.

Đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp, rất dễ thương, là đàn ông thì đều có phần không chịu nổi người phụ nữ như cô ta.

“Cậu chủ Thiên, tôi đợi cậu rất lâu rồi, mau vào ngồi đi” 
Trịnh Mỹ Hồng nhiệt tình gọi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn cô ta, thực sự không thể hiểu sao cô ta lại gấp gáp gặp mình như thế.

“Cô Hồng tìm tôi gấp gáp như thế là có chuyện gì?” 
Hoàng Thiên hỏi Trịnh Mỹ Hồng.

“Dĩ nhiên rồi, cậu chủ Thiên bận như thế, nếu tôi không có việc gì thì sao lại làm phiền đến cậu chủ Thiên được?” 
Trịnh Mỹ Hồng mỉm cười, sau đó sải bước vào trong nhà hàng.

Hoàng Thiên cũng chỉ có thể đi theo Trịnh Mỹ Hồng lên lầu.


Thấy thân hình cực kỳ hoàn hảo của Trịnh Mỹ Hồng, Hoàng Thiên không dám nhìn nữa, thực sự sợ bản thân sẽ phạm tội.

Trịnh Mỹ Hồng có thể đoán được Hoàng Thiên đang nhìn cô ta, lúc này đột nhiên quay đầu cười: “Cậu chủ Thiên, có phải tôi rất đẹp không?” 
“Cô Hồng, chị rất đẹp, thân thể cũng đẹp.

Nhưng tôi muốn biết rốt cuộc chị có chuyện gì.

” 
Hoàng Thiên đi vào căn phòng lúc trước theo Trịnh Mỹ Hồng, sau khi ngồi xuống trực tiếp hỏi luôn.

Trịnh Mỹ Hồng cũng nhìn ra, Hoàng Thiên không bằng lòng nói những chuyện phong hoa tuyết nguyệt này với cô ta, hơn nữa, Hoàng Thiên không giống những người đàn ông bình thường.

Người đàn ông bình thường nhìn thấy cô ta, chỉ sợ không có cơ hội bắt chuyện, đều gấp gáp muốn làm chuyện gì đó với cô ta.

Nhưng Hoàng Thiên lại không giống, cô ta đã chủ động bày tỏ như thế rồi, Hoàng Thiên lại không coi ra gì.

.


Bình luận

Truyện đang đọc