CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Sau khi Hoàng Thiên nghe điện thoại của cô gái, cơ thể anh rung lên một vài lần và gần như ngất xỉu xuống đất.

Hoàng Linh tuy không phải em gái ruột của anh nhưng anh lại yêu Hoàng Linh gấp trăm lần em gái ruột!

Nghe tin Hoàng Linh bị thương nặng, trong lòng Hoàng Thiên đau đến mức lửa giận lập tức bốc lên.

“Anh Hoàng, nhanh lên, tình huống hiện tại của Hoàng Linh rất tệ.”

Cô gái ở đầu dây bên kia lại nói.

“Tôi sẽ đến ngay!”

Hoàng Thiên cúp máy và lái xe đến Bệnh viện Chỉnh hình Bắc Ninh.

Mặc dù chỉ là một chiếc xe BYD, nhưng Hoàng Thiên lái xe mang lại cảm giác như siêu xe, nó phóng như điện, đến bệnh viện cũng không mất mười phút.

Lúc này trong lòng Hoàng Thiên thật sự vừa lo lắng vừa tức giận.

Điều khiến anh lo lắng là anh vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra với em gái mình, tình hình vết thương ra sao.

Đáng giận là cái gì, là ai mà tàn nhẫn như vậy? Em gái anh là một cô gái hiền lành, tốt bụng, luôn tỏ ra ân cần với người khác, sao kẻ đó có thể tàn nhẫn như vậy?

Hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng Hoàng Thiên cũng tìm được phòng mổ của Hoàng Linh.

Ca mổ đang diễn ra, bên ngoài phòng mổ có hai cô gái trẻ đang lo lắng đứng đó, một cô gái tóc ngắn đang lặng lẽ lau nước mắt với vẻ mặt lo lắng.

Nhìn thấy Hoàng Thiên vội vàng tới gần, cô gái tóc ngắn chào hỏi: “Anh là anh trai của Hoàng Linh?”

Hoàng Thiên gật đầu: “Là tôi, em gái của tôi xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô gái tóc ngắn lau nước mắt nói với Hoàng Thiên: “Anh Hoàng, chúng tôi và Hoàng Linh đang đi trêи phố, đột nhiên có ba nam hai nữ lao ra. Một người còn cầm theo một cây gậy sắt, đánh Hoàng Linh gãy chân…”

Lúc này, cô gái tóc ngắn lại bắt đầu khóc.

Một cô gái xinh đẹp khác bắt chuyện và nói với Hoàng Thiên: “Anh Hoàng, người đàn ông đó quá độc ác. Sau khi Hoàng Linh ngã xuống đất, anh ta đã đá vào mặt Hoàng Linh vài lần!”

Hoàng Thiên nắm chặt tay, đau đớn đến mức chảy máu trong tim, hận không thể kìm nén!

Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn cưng chiều em gái mình, nói anh là người cuồng em gái cũng không có gì quá đáng.

Làm sao có thể nghĩ rằng ngày hôm nay, đứa em gái của anh đã phải chịu một tai họa như vậy!

Nếu là người đó bây giờ, Hoàng Thiên nhất định sẽ giết hắn không chút do dự!

“Người đàn ông đó trông như thế nào và có đặc điểm gì không?”

Hoàng Thiên hỏi cô gái xinh đẹp.

Cô gái xinh đẹp nhớ lại, nói với Hoàng Thiên: “Người đàn ông đó ăn mặc rất thời trang, thoạt nhìn là con nhà giàu, nhân tiện, bên tai phải anh ta cũng đeo một chiếc khuyên tai bằng vàng!”

Khuyên tai vàng?

Hoàng Thiên nghiến răng nghiến lợi, anh liền nghĩ đến Vương Tử Tuyên.

‘Tên khốn này đeo một chiếc khuyên tai bằng vàng.

“Hai cô gái đó trông như thế nào?”

Hoàng Thiên hỏi thêm để xác nhận.

Cô gái tóc ngắn suy nghĩ một hồi rồi nói trước: “Một cô gái rất xinh đẹp, hình như là bạn gái của anh chàng đeo bông tai. Cô gái kia cũng rất xinh. Dù sao, họ đều rất trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi.”

Hoàng Thiên trong mắt tràn đầy sát khí, anh đã có thể chắc chắn nhóm người này là Vương Tử Tuyên và Lâm Minh Thùy.

Nhớ lại chuyện tối hôm qua, anh đánh gãy mũi Vương Tử Tuyên, chắc chắn là Vương Tử Tuyên trả thù, ra tay với em gái Hoàng Linh của anh!

Khốn nạn, mày có thể đến chỗ Hoàng Thiên tao đây, nhưng lại ra tay với em gái của tao, tao sẽ khiến mày hối hận khi đến thế giới này!

Trong lòng Hoàng Thiên thầm thề, lúc này không nói lời nào, canh giữ ở trước phòng phẫu thuật.



Hơn nửa giờ sau, Hoàng Linh được nhân viên y tế đẩy ra ngoài.

“Bác sĩ, em ấy thế nào?”

Hoàng Thiên lo lắng hỏi bác sĩ.

Bác sĩ tham dự tháo khẩu trang xuống: “Anh có phải là người nhà của người bị thương không?”

Hoàng Thiên gật đầu.

“Người bị thương không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.”

Bác sĩ cho biết.

Hoàng Thiên thở phào nhẹ nhõm bước vào phòng bệnh của Hoàng Linh cùng với hai người bạn học của Hoàng Linh.

Hoàng Linh đang nằm trêи giường bệnh với khuôn mặt tái mét, dù được gây tê nhưng cô vẫn rất đau.

Nhìn thấy Hoàng Thiên, trong nháy mắt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.

“Anh trai.”

Nhìn khuôn mặt thâm tím và đôi chân bó bột của em gái, Hoàng Thiên đau như cắt.

“Yên tâm dưỡng thương, anh sẽ báo thù cho em.”

Hoàng Thiên nhẹ nhàng vuốt tóc em gái.

Hoàng Linh nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh trai, em không cần anh báo thù. Em không muốn anh lại gặp phải phiên phức.”

Hoàng Thiên cố nặn ra một nụ cười, nhìn em gái đáng yêu hiểu chuyện, khẽ nói: “Đừng lo lắng, anh trai sẽ không sao đâu.”

Hoàng Thiên nói xong liền đứng dậy rời khỏi bệnh viện.

Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Hoàng Thiên đã gọi điện cho Tiêu Tấn.

“Tiêu Tấn, trong vòng một giờ nữa tìm cho tôi một người tên là Vương Tử Tuyên.”

“Anh Hoàng đừng lo lắng, nửa giờ nữa tôi sẽ đưa thằng nhóc này đến gặp anh.”

Tiêu Tấn nói qua điện thoại với giọng điệu thoải mái.

Hoàng Thiên cúp máy rồi ngồi xe chờ.

Cùng lúc đó, Tiêu Tấn đã phái người của mình, đi tìm Vương Tử Tuyên khắp các nơi!

Vương Tử Tuyên vẫn có chút tiếng tăm ở thành phố Bắc Ninh, mặc dù gia đình của anh ta không khá hơn thế hệ giàu có thứ hai như Trịnh Hiểu Phong nhưng nhiều người vân biết đến anh ta.

Đối với một người thông thạo các ngõ ngách như Tiêu Tấn, tìm một người như Vương Tử Tuyên thực sự rất dễ dàng.

Trong vòng mười lăm phút, một trong những đàn em của Tiêu Tấn biết được tin tức. Vương Tử Tuyên cùng với hai người phục vụ và hai cô gái đang hưởng thụ tại Karaoke Trịnh Khả.

Hơn chục chiếc Audi A6L màu đen nhanh chóng đến trước mặt Karaoke Trịnh Khả, Tiêu Tấn và ba mươi bốn mươi người trực tiếp xông vào.

Nhân viên bảo vệ nội bộ của Karaoke Trịnh Khả không hiểu rõ mọi chuyện, nhưng làm ở đây đã lâu rồi, biết những người này không phải ở đây để tiêu tiền, mà là để làm loạn!

“Gọi Vương Tử Tuyên cút ra đây!”

Tiêu Tấn hét lên khi bước vào.

“Anh bạn, tốt hơn hết là đừng làm loạn ở đây.

Vài nhân viên an ninh nội bộ vây quanh, một người trong số họ cảnh cáo Tiêu Tấn.

Bốp!

Tiêu Tấn tát nhân viên bảo vệ nội bộ và không nói chuyện vô nghĩa với đứa trẻ này.



Nhìn thấy Tiêu Tấn dữ tợn như vậy, những bảo đảm bên trong khác cũng không dám làm gì, bởi vì Tiêu Tấn mang theo quá nhiều người, những bảo vệ này cũng rất thức thời.

“Xin chào anh trai, tôi là quản lý ở đây, có việc gì cần sao?”

Quản lý Karaoke Trịnh Khả chạy tới sau khi nghe tin, thực ra tên này là xã hội đen, gọi là quản lý, nhưng thực tế là bảo kê.

“Vương Tử Tuyên ở phòng nào?”

Đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Tấn nhìn về phía quản lý.

Mặc dù quản lý không biết Tiêu Tấn, nhưng có thể thấy người đàn ông trước mặt không phải là người anh ta có thể gây sự.

“Anh trai, cậu chủ Vương ở đây, nhưng anh tốt nhất không nên làm gì…”

Người quản lý thảo luận với Tiêu Tấn.

“Đừng nói nhảm! Mang hắn ra đây!”

Tiêu Tấn đang tức giận, còn hứa với anh Hoàng ba mươi phút, làm sao có thời gian để lãng phí nước bọt?

Người quản lý chạy đến phòng riêng của Vương Tử Tuyên để tìm anh ta.

Lúc này Vương Tử Tuyên rất tự đắc, đêm qua Hoàng Thiên đánh gãy sống mũi, hôm nay đánh gấy chân Hoàng Linh.

“Hừ, Hoàng Thiên, cái thứ không biết điều, dám đấm ông đây. Bây giờ chắc là khóc với em gái rồi, hahal”

Vương Tử Tuyên uống bia và cười đắc thắng.

Lâm Minh Thủy nép vào vòng tay của Vương Tử Tuyên, bộ dạng tràn đầy quyến rũ.

“Cậu chủ Vương, anh thật là tuyệt vời, người ta yêu anh chết đi được.”

Lâm Minh Thủy nói và vòng tay qua cổ Vương Tử Tuyên.

Tố Huệ cũng hài lòng nở nụ cười: “Đúng vậy, Hoàng Thiên bây giờ có lẽ đã sợ hãi rồi, cậu chủ Vương có thể tìm cậu ta, bảo cậu ta nói với chủ tịch Lương giao công trình cho anh.”

Vương Tử Tuyên ngạo mạn gật đầu cười: “Mẹ kiếp, còn bảo tôi đến tìm hắn sao? Hắn phải ngoan ngoãn đến cầu xin tôi đừng đánh gãy chân hắn.”

“Hihi, cậu chủ Vương nói đúng.” Tố Huệ tâng bốc.

Cả ba đang đùa thì cửa phòng riêng mở ra.

Người quản lý bước vào với vẻ mặt lo lắng, chưa kịp nói thì Tiêu Tấn đã cùng người của mình lao vào.

Liếc nhìn đám người Vương Tử Tuyên, Tiêu Tấn xua tay: “Đưa tất cả những người có mặt đi!”

Ba người đàn ông và hai người phụ nữ chưa kịp nhận ra chuyện gì thì đã bị đội bao ải lên đầu và mang đi.

Một nhà máy bỏ hoang ở thành phố Bắc Ninh.

Tiêu Tấn đã mang theo người của mình và đợi ở đây.

Vương Tử Tuyên và những người khác, ba nam hai nữ, quỳ trêи mặt đất xếp hàng, đều sợ chết khϊế͙p͙.

“Anh trai, anh trai, có chuyện gì sao?

Muốn tiền cứ nói, tôi sẽ đưa…”

Vương Tử Tuyên rùng mình một cái, nịnh nọt hỏi Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn không để ý đến Vương Tử Ba, chỉ chờ Hoàng Thiên đến.

Lâm Minh Thủy và Tố Huệ mặt tái mét, thành thật quỳ ở đó, họ biết rằng thảm họa sắp xảy ra, nhưng họ không biết đã kϊƈɦ động những nhân vật khủng khϊế͙p͙ này lúc nào.

Hai người phục vụ của Vương Tử Tuyên cũng ngẩn ra, quỳ ở đó đổ mồ hôi lạnh.

Vài phút sau, một chiếc xe BYD chạy vào nhà máy bỏ hoang.

Sau đó, Hoàng Thiên kéo cửa và xuống xe.

Bình luận

Truyện đang đọc