CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



“Mẹ có lạnh không?” Hoàng Thiên nhìn Trương Lan Phượng hỏi. 
Hai con mắt có thần quét về phía mặt của Trương Lan Phượng, Hoàng Thiên dường như có thể nhìn thấy tâm tư của Trương Lan Phượng. 
Nhìn thấy trong lòng Trương Lan Phượng đang rất sợ hãi, vấn đề là trong lòng bà ta đang suy tính gì đó. 
“Không lạnh, mẹ không lạnh.

Ha ha ha, trong phòng ấm áp như vậy thì làm sao có thể lạnh được.” 
Trương Lan Phượng cười nhưng rất không tự nhiên, tay chân cũng không có chỗ nào để đặt, bà ta đứng ở đó xấu hổ vô cùng. 
Lần này, Hoàng Thiên lại càng thêm chắc chắn rằng trong lòng Trương Lan Phượng có một kế hoạch nham hiểm. 
Rốt cuộc là kế hoạch nham hiểm gì, Hoàng Thiên bây giờ vẫn không rõ lắm, nhưng anh vẫn tinh ý cảm nhận được rằng món canh gà mà Trương Lan Phượng mang đến có lẽ là có vấn đề. 
Nếu không thì khi Ngọc An ăn canh gà, tại sao Trương Lan Phượng lại lo lắng như thế? 
“Ngọc An, em đừng uống nữa”. 
Lúc này Hoàng Thiên bước đến trước mặt của Lâm Ngọc An, anh cầm lấy chiếc bát ở trong tay của cô. 
Khiến cho Lâm Ngọc An ngây ngẩn cả người, cô nhìn Hoàng Thiên, rồi lại nhìn Trương Lan Phượng, cuối cùng cô 
cũng nhận ra ở bên trong có chuyện gì đó xảy ra. 
Bởi vì lúc này, khuôn mặt của Trương Lan Phượng có chút đỏ lên, dáng vẻ nơm nớp lo sợ nhìn bà ta rất không bình thường. 
Với tính cách mạnh mẽ của Trương Lan Phượng thì bà ta đã bao giờ có biểu hiện như vậy? Từ trước đến giờ chưa từng có. 
“Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Lâm Ngọc An nhìn Trương Lan Phượng, nghiêm túc hỏi. 
Trương Lan Phượng mở miệng nhưng lại nốt xuống rất mạnh mẽ, một chữ cũng không nói ra. 
“Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra, nói đi, có phải là muốn làm điều gì không có lợi với Lâm Ngọc An không?” 
Hoàng Thiên nóng nảy, bởi vì Trương Lan Phượng càng như vậy thì anh lại càng cảm thấy ở trong này có vấn đề nghiêm trọng. 

Trương Lan Phượng bị Hoàng Thiên làm cho sửng sốt, bởi vì bà ta nhận ra rằng trên người Hoàng Thiên toát ra hơi thở rất đáng sợ, điều này khiến cho bà ta cảm thấy vô cùng hoảng loạn. 
“Hoàng Thiên à, sao mẹ có thể làm gì không có lợi với Ngọc An chứ? Không phải đùa chứ?” 
Trương Lan Phượng cười còn xấu hơn cả khóc, nói với Hoàng Thiên. 
“Không đúng.

Vậy tại sao mẹ lại căng thẳng như vậy? Nhìn thấy Ngọc An ăn canh gà, tại sao mẹ lại thở không ra hơi?”. 
Hoàng Thiên hỏi Trương Lan Phượng và anh đã bước đến trước mặt bà ta. 
Lâm Ngọc An nhìn thấy Hoàng Thiên nói như vậy nên cô 
đột nhiên bị sốc. 
Chẳng lẽ nào mẹ của cô lại thực sự không đáng tin cậy như thế để cho cô ăn thứ gì đó không tốt? 
Nhưng, tại sao bà ta phải làm như vậy, cô chính là con gái ruột của bà ấy mà cô còn đang mang thai. 
Muôn vàn mối nghi ngờ xuất hiện khiến cho Lâm Ngọc An không thể ngồi yên, cô cẩn thận đứng dậy và bước đến trước mặt Trương Lan Phượng: “Mẹ, mẹ nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Lẽ nào thực sự giống như lời Hoàng Thiên nói là mẹ đã dùng canh gà để có âm mưu với con?”. 
Lâm Ngọc An nhìn Trương Lan Phượng hỏi, cô chỉ muốn nghe thấy câu trả lời không thừa nhận của Trương Lan Phượng, nói như thế thì mọi người đều vui vẻ. 
Nếu như thực sự giống như trong lời nói của Hoàng Thiên gặp phải chuyện không hay, vậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc. 
Cái thai ở trong bụng cô sẽ vô cùng nguy hiểm, hơn nữa, Hoàng Thiên cũng không thể tha thứ cho Trương Lan Phượng. 
Đừng thấy trước đây Hoàng Thiên đã không chấp nhặt với Trương Lan Phượng, đó là bởi vì Trương Lan Phượng là mẹ vợ của Hoàng Thiên, cho dù Trương Lan Phượng có quá đáng thì Hoàng Thiên cũng sẽ nhẫn nhịn vì Lâm Ngọc An. 
Nhưng nếu như Trương Lan Phượng thực sự động tay động chân ở trong canh gà thì Hoàng Thiên không phải sẽ giết Trương Lan Phượng sao? 
Trong lòng Lâm Ngọc An đang nghĩ những điều này, cô càng suy nghĩ thì càng hỗn loạn, trong lòng nổi lên từng cơn sợ hãi. 
Trương Lan Phượng cứng mồm cứng lưỡi vì bị ép hỏi, tất 
cả chuyện này xảy ra quá đột ngột và hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bà ta. 
Bà ta càng không ngờ Hoàng Thiên lại giỏi như vậy, lại có thể đoán ra được. 
“Hoàng Thiên, Ngọc An, các con cũng thật là, tại sao lại không tin tưởng mẹ như vậy? Mẹ còn có thể làm hại các con sao, ôi trời thật là” 
Trương Lan Phượng thở vắn than dài, bộ dạng oán trách. 
Lâm Ngọc An rất thông minh, hơn nữa cô rất hiểu rõ mẹ của mình, đối với con người Trương Lan Phượng thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. 
“Mẹ, nếu như mẹ không muốn hại con vậy thì tại sao mẹ lại bối rối như vậy? Mẹ giờ đang chột dạ” 
Lâm Ngọc An vội vàng nói. 
“Mẹ chột dạ gì chứ? Ôi trời ơi, mẹ không muốn nói với các con nữa.

Thật là, lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú, mẹ đi đây? 
Trương Lan Phượng tức giận nói, bà ta lắc mông liền đi ra ngoài. 
“Đứng lại”. 
Hoàng Thiên không thể nào để Trương Lan Phượng rời đi như vậy, trước khi mọi chuyện rõ ràng thì Trương Lan Phượng sẽ đừng mong đi đâu cả. 
“Cậu làm cái gì vậy? Còn muốn hạn chế quyền tự do cá nhân của tôi sao? Thật sự không thể tưởng tượng nổi” 
Trương Lan Phượng nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, hung tợn nói. 
Cách làm này đều đã dùng trong mấy năm và lần nào cũng đều có hiệu quả.

Trương Lan Phượng nghĩ rằng Hoàng Thiên sẽ nhượng bộ. 
Nhưng bà ta đã nhầm, Hoàng Thiên từ lâu đã không còn là Hoàng Thiên của trước đây, hơn nữa chuyện này quá nghiêm trọng nên Hoàng Thiên nhất định phải hỏi cho rõ ràng. 
“Nếu như bây giờ bà nói ra thì vẫn còn kịp.

Bằng không thì, bà nhất định sẽ chết” 

Hoàng Thiên căm tức nhìn Trương Lan Phượng, lớn tiếng nói. 
Chuyện này... 
Trương Lan Phượng sợ tới mức mặt tái mét.

Bà ta nhìn thấy trong mắt Hoàng Thiên dường như có thể phun ra ngọn lửa giận dữ, đây thực sự là rất tức giận. 
Khi nhớ lại thời điểm bị Hoàng Thiên đánh, nó thực sự quá đau khiến cho Trương Lan Phượng sợ hãi. 
Nhìn thấy Trương Lan Phượng không nói lời nào, Hoàng Thiên đã hoàn toàn chắc chắn rằng Trương Lan Phượng quả thật là đã động tay động chân trong canh gà. 
Còn về phần tại sao bà ta lại phải làm chuyện não tàn như vậy để hãm hại con gái ruột của mình thì Hoàng Thiên vẫn chưa hiểu rõ. 
“Tốt nhất là bà đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, nói nhanh lên”. 
Trong lòng Hoàng Thiên nóng như lửa đốt, tức giận hỏi. 
“Cậu đừng có la hét om sòm với tôi.

Thực sự là cậu phản rồi, tôi là mẹ vợ của cậu”. 
Trương Lan Phượng hét lên.

“Không nói có đúng không?” 
“Nói cái shit nhà cậu.

Đừng có hét lên với tôi, bà đây phải về nhà” 
Trương Lan Phượng hùng hùng hổ hổ muốn đẩy Hoàng Thiện ra để rời khỏi nơi này. 
Chát! 
Hoàng Thiên không thể chịu đựng được nữa và tát Trương Lan Phượng một tát một cách rất tàn nhẫn. 
"Aaaa!" Trương Lan Phượng đau đớn hét lên và ngồi trên mặt đất, ôm mặt trái của mình gào khóc kêu to. 
Đây không phải là bà ta đang giả vờ mà thực sự là không chịu nổi cái tát này của Hoàng Thiên. 
Khuôn mặt của bà ta đã bị đánh lệch, như vậy mà ra ngoài thì Trương Lan Phượng có thể khiến bọn trẻ sợ hãi. 
“Mày giỏi lắm Hoàng Thiên, mày cũng quá không có đạo đức rồi, lại hơi một tí liền đánh tao, mày thực sự có bản lĩnh” 
Trương Lan Phượng đứng dậy, chỉ vào Hoàng Thiên và chửi rủa..

Truyện hay luôn có tại _ TRÙMtru yện.

O RG _
“Đừng nói những lời vô dụng này với tôi, nếu như bà không thành thật nói cho tôi biết, vậy thì bây giờ tôi sẽ tiễn bà lên đường” 
Hoàng Thiên cũng không quan tâm được nhiều như vậy.

Lúc này anh cầm dao gọt hoa quả ở trên bàn trà lên, đi về phía Trương Lan Phượng. 
Nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của Hoàng Thiên, Trương Lan Phượng hoàn toàn kinh hãi, lúc này Hoàng Thiên là thực sự muốn giết bà ta. 
Trương Lan Phượng vẫn còn rất sợ chết, bà ta sợ tới mức hét lên một tiếng trời ơi, rồi nhanh chóng chạy đến sau lưng của Lâm Ngọc An. 
Lâm Ngọc An cũng khiếp sợ, suy cho cùng thì bây giờ vẫn chưa xác định được Trương Lan Phượng đã làm cái gì 
nên sao có thể động đến dao? 
“Hoàng Thiên, anh bỏ con dao xuống trước đi, nhìn xem anh làm mẹ sợ rồi. 

Lâm Ngọc An khuyên Hoàng Thiên. 
Hoàng Thiên cau mày lại, trong lòng anh thầm nghĩ Trương Lan Phượng khó đối phó như vậy, không dọa bà ta thì bà ta có thể nói ra sự thật sao? 
“Ngọc An, em tránh ra đi, bây giờ anh sẽ đưa bà ta đi gặp Diêm Vương để tránh bà ta làm ra chuyện xấu xa như vậy? 
Hoàng Thiên tức giận hét lên, anh cầm con dao nhanh chóng đi vòng ra sau lưng Lâm Ngọc An, nắm chặt lấy tóc của Trương Lan Phượng. 
“Trời ơi” 
Trương Lan Phượng đau đớn hét lên, bà ta ngẩng đầu lên nhìn thấy con dao gọt hoa quả ở trong tay Hoàng Thiên đã vung lên, định đâm vào cổ họng của bà ta. 
“A đừng mà.

Con rể, con rể à, con rể tốt của mẹ, con giơ cao đánh khẽ, mẹ sẽ nói hết mọi chuyện cho con.

Không phải nói hết là được rồi sao?” Trương Lan Phượng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy xin Hoàng Thiên tha cho. 
“Mau nói đi, đừng có dài dòng.

Nếu không thì ngay cả cơ hội nói, bà cũng không còn” 
Hoàng Thiên tức giận nói.

“Được, được, được.

Mẹ sẽ nói hết”. 
Trương Lan Phượng lắp ba lắp bắp nói, vì quá sợ hãi nên bà ta không biết phải bắt đầu từ đâu. 
Hoàng Thiên vừa nhìn Trương Lan Phượng sợ hãi đến mức không nói nên lời, vì vậy anh tạm thời kìm nén cơn tức giận và bỏ dao xuống. 
“Nói đi, nếu bà vẫn muốn làm người thì đừng có nói dối” Hoàng Thiên nói với Trương Lan Phượng. 
Trương Lan Phượng sững sờ, trong mơ bà ta cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. 
“Vậy thì mẹ sẽ nói, mẹ nói ra rồi thì con đừng giết mẹ” 
Trương Lan Phượng không còn uy phong như trước, cái chết đã ở ngay trước mắt nên bà ta vẫn là nói sự thật. 
“Mẹ nhanh nói đi, nói sự thật thì Hoàng Thiên sẽ không giết mẹ, con đảm bảo” 
Lâm Ngọc An thuyết phục Trương Lan Phượng. 
Bây giờ cô cũng quá nóng lòng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, mặc dù cô nhận ra được nhưng chắc chắn là điều mà cô không muốn nghe. 
“Ở trong canh gà đó, mẹ đã cho thuốc.” Trương Lan Phượng chỉ tay vào món canh gà đem tới, nói nhỏ. 
Cái gì? 
Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An nghe thấy lời này, hai người ngay lập tức chịu sự đả kích vô cùng lớn. 
Mặc dù đã sớm có sự chuẩn bị ở trong lòng nhưng khi nghe thấy chính miệng Trương Lan Phượng nói ra vẫn khiến cho Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An sợ hãi đến mức không biết phải làm như thế nào mới được. 
Bên trong món canh gà đã bị cho thuốc vào, mà Lâm Ngọc An còn uống vài ngụm, thực sự là quá nguy hiểm..


Bình luận

Truyện đang đọc