CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, Tần Song Ưng nhìn hèn mọn cực kì, ở trước mặt Hoàng Thiên, ngay cả lưng cũng không đứng thẳng được.

Thấy bộ dạng Tần Song Ưng như kẻ làm tôi tớ,trêи mặt mười mấy tên sát thủ là đàn em của Tần Song Ưng đều là vẻ không còn hy vọng gì cả.

Lão đại của bọn họ cũng đã thừa nhận, huống hồ là bọn họ.

Cho nên mười mấy tên sát thủ đều chung một ý nghĩ đó là không chống lại, bọn họ ngồi xổm dưới đất như cụ già.

"Đưa ông ta lên xe, xuất phát."

Hoàng Thiên chỉ Tần Song Ưng, ra lệnh với Tiêu Văn Hạ.

Tiêu Văn Hạ không nói gì, bảo thuộc hạ mang Tần Song Ưng bắt lên xe.

Tần Khải, con trai Tần Song Ưng cũng bị bắt bên xe.

Côn có cả Trương Lan Phượng và Trần Giang cũng bị bắt tạm giữ trêи xe, Hoàng Thiên không nói gì, hai người bọn họ đừng như nghĩ tới được thả.



Còn những tên đàn em của Tân Song Ưng kia, Hoàng Thiên không thèm để ý, mặc kệ bọn họ ở nơi này.

Tiêu Văn Hạ tự mình áp giải Tân Song Ưng để ông ta chỉ đường, một lúc sau thì tới một ngôi làng.

Ngôi làng nhỏ này cách thành phố Bắc Ninh khoảng mười mấy cây sổ, thuộc phía đông thành phố Bắc Ninh.

Đã rất muộn, trong làng yên tĩnh, đã số nhà dân đã tắt đèn đi ngủ.

Tiêu Văn Hạ cho dừng xem lại, những xe phía sau cũng dừng lại.

Hoàng Thiên biết anh ta đã tới, Lâm Ngọc An chắc chắn bị bắt cóc ở chỗ này! Lúc này Hoàng Thiên đang cực kì sốt ruột, anh chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy vợ mình.

"Cậu chủ, Tần Song Ưng nói chính là nơi này!" Tiêu Văn Hạ chỉ vào sân vườn một ngôi nhà báo cáo với Hoàng Thiên.

Sắc mặt Hoàng Thiên trầm xuống, bước nhanh tới cổng sân.

Mấy người thuộc hạ tới mở cửa nhưng thấy của đã bị người bên trong khóa lại, ổ

Bình luận

Truyện đang đọc