CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giờ phút này Hoàng Thiên đang vô cùng bình tĩnh đứng ở đó.

Nhìn giống như là đang dạy dỗ đám trẻ con ở mẫu giáo, anh không đem đám người này để vào trong mắt.

Hứa Hạo Thành lại bị Hoàng Thiên đạp một cái khiến cậu ta tức giận đến mức sắp nổ tung.

Dù sao thì cậu †a cũng là một cậu chủ nhà giàu, tuổi còn trẻ mà đã là cao thủ Muay Thái, còn tự mở một trường dạy võ làm hiệu trưởng, trêи đầu cậu ta có hào quang lớn như vậy, từ lâu cậu ta đã luôn là cái bộ dạng kiêu ngạo tự phụ.

Đã bao giờ phải chịu cảm giác như vậy đâu? Không có ai dám đối xử với cậu ta như vậy cả.

Nhưng hôm nay lại khác, cậu ta liên tiếp bị Hoàng Thiên đánh, hiện tại vốn cho rằng có thể báo thù, nhưng vẫn bị Hoàng Thiên đạp một cái làm cậu ta cảm thấy buôn bực vô cùng.

“Cha có thấy không? Cái gã họ Hoàng này không phải thứ đồ tốt đẹp gì, lúc trước gã ta đánh con còn hung ác hơn nữa cơ, thiếu chút là đánh chết con rồi!”

Hứa Hạo Thành rất không có tiên đồ giả bộ đáng thương mách lẻo với cha cậu ta.



Thực ra là muốn cha cậu ta xử lý Hoàng Thiên, nếu không thể giải quyết Hoàng Thiên thì cậu ta sẽ không nuốt trôi được cục tức này mất! “Đúng đó cha, Hoàng Thiên này đánh Hạo Thành quá mạnh tay rồi, còn bắt Hạo Thành phải quỳ xuống nữa! Là do Hạo Thành có tố chất tâm lý tốt, nếu không đã mất mặt đến mức tự sát mất!”

Cao Mị Hằng cũng lớn tiếng nói với Hứa Chính Đạt.

Da mặt của cô nàng này cũng dày thật, còn chưa kết hôn cùng Hứa Hạo Thành, đã gọi Hứa Chính Đạt là cha.

Hứa Chính Đạt đã sớm tức giận đến mức bốc khói, ông ta thật hận không thể giết chết Hoàng Thiên.

Ở ngay trước mặt ông ta, Hoàng Thiên lại dám đánh Hứa Hạo Thành, điều này làm ông ta không thể nhịn được.

“Thằng nhóc chết tiệt, lúc đầu tao chỉ muốn đánh mày tàn phế là xong, nhưng không ngờ mày lại thích đi tìm chết như vậy!”

Bình luận

Truyện đang đọc