CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Hoàng Thiên mang theo mọi người quay trở về thành phố Bắc Ninh, lập tức báo cho Tiếu Châu, để anh ta mang theo đội chiến đấu đặc biệt đến áp giải bọn Sử Chính Tưởng đến biên giới.

Hoàng Thiên còn đặc biệt đưa tiễn Sử Chính Tưởng, dẫu sao thì lão già này đi rồi, cũng là có đi mà không có về.

“Sử Chính Tưởng, cải tạo cho tốt ở nhà tù biên giới.

Lần này ông có thể yên tâm rồi.”

Hoàng Thiên nhếch mép cười với Sử Chính Tưởng đã bị áp giải lên xe.

Sử Chính Tưởng tức đến độ phun máu tại chỗ: “Hoàng Thiên, con mẹ cậu không phải là người!”

“Ha ha, ông cũng có tư cách mà nói câu này sao?”

Hoàng Thiên cười khẩy.

“Thức thời chút thì mau thả bọn tôi ra, nếu không thì con trai cả của tôi, cùng với hai cháu trai của tôi, bọn họ dưỡng thương xong chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

Sử Chính Tưởng tuyệt vọng kêu gào.

Ông ta thực sự không muốn bị đi cải tạo ở nhà tù biên giới.

Hoàng Thiên nghe lời này, không nhịn được sâm mặt.

“Thiếu chút nữa thì tôi quên mất, ông còn một người con trai và hai đứa cháu trai nữa.

Có phải tôi cũng đưa bọn họ đến biên giới bồi bạn với ông không?”



Hoàng Thiên trâm giọng nói.

Lập tức, Sử Chính Tưởng há hốc mồm, không dám nói gì nữa.

Trong lòng ông ta rất rõ ràng, Hoàng Thiên là một người có thực lực, thật sự có thể đưa Sử Chiến cùng với Sử Khắc Nghị và Sử Khắc Minh đến biên giới.

“Ở yên ở nhà tù biên giới đến chết đi, đỡ phải gây họa cho mấy cô gái nữa, cũng tích đức cho đời sau của ông.”

Hoàng Thiên võ vai Sử Chính Tưởng, cười khẩy.

Sử Chính Tưởng tức đến trợn trắng mắt, rồi ngất đi.

“Hoàng Thiên, con mẹ anh, tôi mới hơn hai mươi tuổi thôi, anh bảo tôi ở nhà tù cả đời sao? Anh có quyền gì mà làm như thế”

Thẩm Lâm Vũ càng hoàn toàn tuyệt vọng, anh ta tức giận gay gắt gào lên với Hoàng Thiên.

Chát! Chát! Tiếu Châu tát mạnh Thẩm Lâm Vũ hai cái: “Anh còn dám kiêu ngạo? Không lấy cái mạng chó của anh là đã không tệ rồi.

Anh phải tạ ơn cậu Thiên đã không giết đây!”

“Tôi *** con mẹ nhà anh! Tôi không tin mấy người dám giết tôi!”

Thẩm Lâm Vũ há mồm măng chửi.

Tiếu Châu không chiều nổi cái thứ cặn bã này, anh ta lôi súng ngắn ra, lên nòng ngắm thẳng vào Thẩm Lâm Vũ, chính là muốn bắn chết cái thứ này! Lập tức, Thẩm Lâm Vũ bị dọa đến mất hồn mất vía.

Bình luận

Truyện đang đọc