CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Vũ Thanh nghe lời, gật đầu.

Ban nãy Hoàng Thiên cũng đã nói chuyện lệnh đuổi giết của Universe cho Vũ Thanh, Vũ Thanh cũng biết rõ tình hình hiện tại, dòng họ Migfis hành động lớn thế, không diệt trừ dòng họ này thì vĩnh viễn không có ngày bình yên.

“Được rồi cậu chủ, tôi đưa cô ta về trước.

” 
Vũ Thanh nói rồi, để cấp dưới cấp dưới áp giải Ruslin đi.


Mặt Ruslin như tro tàn, ả ta cũng biết lần này là xong chuyện.

Sau khi Hoàng Thiên tiễn Vũ Thanh đi, anh đốt một điếu thuốc, nhả ra một hơi.

Không ôm quá nhiều hy vọng với Ruslin, nếu người phụ nữ này có thể nói ra dòng họ Migfis đang ở đâu là tốt nhất, nếu không, Hoàng Thiên phải nghĩ cách khác.

Nói chung chắc chắn phải nhanh chóng điều tra rõ nội tình dòng họ Migfis, nếu không cũng đừng mong có cuộc sống bình yên, đối mặt với việc sát thủ liên tục đến 
chơi đi.

Hai trăm triệu euro, đối với Hoàng Thiên mà nói cũng không tính là gì, nhưng đổi với kẻ liều mạng trên toàn thế giới mà nói, là một sức hấp dẫn cực kỳ lớn.

Vì tiền, những tên không cần mạng này có thể làm bất cứ chuyện gì.

Dù Hoàng Thiên không sợ, nhưng cũng phải suy xét một chút vì người bên cạnh, sông có khác người có lúc, chuyện đời chỉ sợ lỡ như.

Sau khi Tiêu Văn Hạ rời khỏi trung tâm giải trí, Hoàng Thiên lái xe quay về nhà.

Trong nhà, Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai đang nói chuyện với Lâm Ngọc An.


Thấy Hoàng Thiên quay về, sắc mặt Trương Lan Phượng không vui.

+PEPAA 
Không đợi Hoàng Thiên nói gì, Trương Lan Phượng đã giành nói trước: “Hoàng Thiên, cậu có thể đừng quá đáng như thế hay không?”.

Hoàng Thiên giật mình, hỏi Trương Lan Phượng: “Tôi quá đáng thế nào?” 
“Hừ, hai người nhà bác cả và chú của cậu đến chơi, cậu không đón tiếp thì thôi, sao phải dã man như thế?” 
“Đánh cả bác lẫn Trương Vĩ, sao cậu không lên trời đi?” 
Trương Lan Phượng trợn mắt, chỉ trích Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên mới hiểu ra, Trương Lan Phượng là vì chuyện này.

“Bà đã thấy rồi?” 
Hoàng Thiên hỏi Trương Lan Phượng.

“Tôi nằm trên cửa sổ cũng thấy được! Hoàng Thiên, tôi biết bây giờ cậu có năng 
lực, có tiền có quyền rồi, chẳng phải là cậu lúc trước nữa! Nhưng câu cũng chẳng hơn gì, sao lại làm như thế chứ? Đó là họ hàng nhà chúng ta! Cậu nói đánh là đánh, ra thể thống gì chứ!” 
Trương Lan Phượng nói văng nước miếng, chỉ trích Hoàng Thiên.


Hoàng Thiên cũng thực sự nghe đủ sự trách móc của Trương Lan Phượng rồi, lúc này nói: “Được rồi, được rồi, bà đừng những cái này với tôi, họ hàng không họ hàng cái gì, tôi không muốn nghe câu nào hết.

” 
“Ha ha, thật sự là vong ơn bội nghĩa, cậu muốn mất hết tính người à?” 
Trương Lan Phượng ha ha cười khẩy.

“Vong ơn bội nghĩa? Trương Vĩ giúp người ngoài hại Cà Rốt, có tính là vong ơn bội nghĩa không? Tôi chưa đánh chết thằng đấy đã gọi là nể mặt họ hàng rồi!” 
Hoàng Thiên nói.

Trương Lan Phượng cũng biết chuyện này Trương Vĩ đuối lý, nhưng bà ta cảm thấy Hoàng Thiên làm thế này là không đúng, đánh cả họ hàng, sau này sao bà ta còn ở chung với người nhà mẹ đẻ được? 
“Cậu luôn có lý! Hừ, chuyện đã qua thì thôi đi, còn có thể chưa xong thì không ngừng sao? Lại nói Trương Vĩ cũng là em họ của cậu” 
Trương Lan Phượng nói.

“Được rồi, nếu bà nhìn không quen, thì về nhà bà ngay lập tức đi, đừng có ở đây dông dài với tôi”.


Bình luận

Truyện đang đọc