CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Hoàng Thiên ra đến bên ngoài rồi leo lên xe lái xe về nhà.

Sau khi xuống xe Lâm Ngọc An ôm con gái thì thấy Hoàng Thiên không xuống xe, cô cũng không hỏi gì nhiều.

ở chung với Hoàng Thiên nhiều năm như vậy, cô hiểu rất rõ Hoàng Thiên, lúc này Hoàng Thiên nhất định muốn tìm Trương Vĩ tính sổ.

“Xuống xe đi, con còn muốn ra ngoài à?” 
Sau khi Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai xuống xe thì rất căm tức mà hỏi Hoàng Thiên.


Trong mắt Trương Lan Phượng, Hoàng Thiên chính là quá tệ hại, luôn ra ngoài đi lung tung, làm hại Cà Rốt xảy ra chuyện.

“Mẹ, mẹ và Huỳnh Mai chăm sóc tốt cho Ngọc An và cháu đi ạ, đừng để cho bất cứ kẻ nào vào cửa” 
Hoàng Thiên nói với Trương Lan Phượng.

“Mẹ nói này Hoàng Thiên, con đừng mới nghe gió thổi đã tưởng mưa rơi, con nhóc tên Thanh Linh kia chính là nói chuyện giật gân, nào có bò cạp màu vàng gì?” 
Dáng vẻ Trương Lan Phượng vô cùng cạn lời, bà ta tiếp tục nói: “Hơn nữa, con sẽ không hoài nghi đến Trương Vĩ chứ? Lúc ấy Trương Vĩ ôm Cà Rốt, mẹ cũng nhìn thấy, 
Trương Vĩ không hề có làm chuyện mờ ám gì” 
“Đừng nói nữa, mấy người mau vào đi”.

Hoàng Thiên không muốn nghe Trương Lan Phượng bày vẽ nữa, ra hiệu bà ta 
nhanh đi vào trong.

“Hừ, mẹ cho con biết, lúc trước không hề có bằng chứng gì, con đừng đi tìm Trương Vĩ.

Đến lúc đó xảy ra chuyện, cậu con còn không phải tìm chúng ta tính sổ sao?” 
Trương Lan Phượng hừ một tiếng nói, bà ta cũng biết mình không quản được Hoàng Thiên, bà ta nói xong lời này liền đi vào biệt thự với Lâm Ngọc An.

Hoàng Thiên châm điếu thuốc, hối hả lái xe rời khỏi biệt thự.


Anh biết có đội viên trong bóng tối bảo vệ biệt thự an toàn, người lạ khẳng định 
không tiếp cận được biệt thự.

Nhưng hai người nhà Trương Lan Hương và Trương Vĩ này là thân thích của vợ, cũng chỉ có bọn họ mới có thể ra vào biệt thự.

Cho nên Hoàng Thiên gọi điện cho đội viên bảo vệ biệt thự, bảo bọn họ thời gian gần đây giữ vững tinh thần, không để cho bất cứ kẻ nào đến gần biệt thự.

Sau khi gọi điện xong, Hoàng Thiên lái xe thẳng tới nhà Trương Định.

Gọi điện không bắt máy nên Hoàng Thiên đành phải tự mình tìm tới cửa.

Hoàng Thiên nhanh chong lái xe tới cư xá nơi Trương Định ở.

Sau khi đậu xong chiếc xe dưới lầu thì Hoàng Thiên lên lầu.

Gõ cửa nhà Trương Định, là Trương Định tự mình đến mở cửa.

Nhìn thấy Hoàng Thiên đến thì Trương Định giật mình sợ hãi.


Bởi vì mấy năm nay Hoàng Thiên rất ít tới nhà, hơn nữa trước đó ông ta cũng không cho phép đứa con rể Hoàng Thiên này tới nhà, bởi vì ông ta vốn không coi trọng Hoàng Thiên.

Nhưng bây giờ thì khác, Hoàng Thiên thật sự là cậu chủ nhà họ Hoàng ở thủ đô, Trương Định nịnh bợ còn không kịp.

Mặc dù Trương Định vẫn chưa biết Hoàng Thiên đã là gia gia chủ Thiện, nhưng 
chút nhỏ nhặt này không ảnh hưởng chút nào với việc Trương Định nhiệt tình với Hoàng Thiên.

“Ôi chao ôi, cháu rể, ha ha ha, là cơn gió nào thổi cháu tới đây vậy? Nhanh vào đi, nhanh vào đi” 
Trương Định mặt mày hớn hở, dáng vẻ nhiệt tình kia thật sự khiến người ta không chịu nổi.

Nếu như bình thường thì Hoàng Thiên đương nhiên sẽ nể mặt Trương Định, dù sao đưa tay không thể đánh người mặt mày tươi cười.

Nhưng bây giờ Hoàng Thiên nhìn thấy Trương Định thì liền cảm thấy tức giận.

.


Bình luận

Truyện đang đọc