CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cách làm của tôi quá ngu ngốc á? Thiệu Lâm Phong trợn trắng mắt nhìn Hoàng Thiên, anh ta không nhịn được thốt ra vài tiếng cười lạnh.

“Ha ha, làm chân sai vặt là có thể kiếm được mấy trăm tiêu vặt rồi, tôi nhìn anh có vẻ rất nghèo hèn nên mới tỏ ý săn sóc hỗ trợ cho anh, anh lại còn không biết điều, anh nói xem anh ngu ngốc hay là tôi ngu ngốc đây?”

Thiệu Lâm Phong cười ha ha, còn lắc lư xấp tiên trước mặt Hoàng Thiên.

“Nói thế là, anh có nhiều tiền lắm hả?”

Từ đầu tới cuối Hoàng Thiên vẫn duy trì nụ cười mỉm lịch sự trêи môi, đối với anh mà nói, cơ bản là mấy thằng cha như Thiệu Lâm Phong không đáng để anh phải tức giận.

Thiệu Lâm Phong thấy Hoàng Thiên lại còn dám nghi ngờ của cải của mình, trong lòng anh ta lại khó chịu ngứa ngáy.

Mà đưa tiền khơi khơi trước mặt thế này rôi, nhưng Hoàng Thiên lại không chịu câm khiến anh ta rất xấu hổ.

Bộp.



Thiệu Lâm Phong ném cả xấp tiền thẳng vào mặt Hoàng Thiên đứng đối diện, dùng vẻ mặt xấu xa nhìn Hoàng Thiên chằm chằm.

“Chồng chị Ngọc An, anh cũng đừng sĩ diện đến chết như vậy chứ.

Lâm Phong đã quan tâm anh như thế rồi, tại sao anh lại không biết nắm bắt cơ hội thế? Số tiền này cầm về trang trải cuộc sống hàng ngày, coi như cũng giúp chị Ngọc An của tôi giảm bớt gánh nặng chứ sao.”

Liễu Thụy Vân cười hì hì góp lời.

“Đúng thế, làm thằng đàn ông thì co được dẫn được mới là đàn ông chân chính! Lúc anh đang không tiền tài không quyền lực thì phải biết co vòi cụp đuôi, cúi mình với người ta một chút, người như anh mà còn cần mặt mũi làm gì nữa?”

Lưu Bảo Lâm hít một hơi thuốc, nói với Hoàng Thiên bằng điệu bộ cực kỳ khinh thường.

“Nói đúng thế cơ chứ, không có tiền thì đừng bày đặt sĩ diện như thế làm gì, xía, cơm ăn áo mặc và mặt mũi thể diện, cái nào quan trọng hơn đây? Sao lại không biết điều như thế chứ.”

Cô gái tên Thẩm Mai Ngọc cũng góp gió

Bình luận

Truyện đang đọc