CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Giết chết anh ta?"
Từ Diễm Dung kinh ngạc nhìn Hoàng Minh Triết.
"Không sai, nếu tên họ Cừu kia còn tiếp tục mạnh miệng, anh sẽ đưa anh ta lên đường."
Hoàng Minh Triết lạnh lùng cười nói.
"Có được không đó? Họ Cừu kia chính là quản gia già của nhà họ Hoàng, đức cao vọng trọng, một khi ông ta mà chết, làm sao có thể bàn giao được với mọi người trong nhà đây! Tốt nhất vẫn là nên thu phục ông ta, cho ông ta thật nhiều tiền, để ông ta trở thành người của chúng ta".
Từ Diễm Dung mở miệng khuyên Hoàng Minh Triết.
"Em cho rằng anh không muốn thu phục quản gia Cừu sao? Chỉ cần quản gia Cừu đứng về phía của chúng ta, thì sẽ không có ai có thể nghi ngờ chúng ta được nữa.

Nhưng mà quan hệ giữa quản gia Cừu và Hoàng Thiên rất thân thiết, anh sợ ông ta cứng mềm đều không ăn".
Hoàng Minh Triết cảm thấy nhức đầu nói với Từ Diễm Dung.

"Đập tiền vào.

Đập tiền đến khi nào ông ta đồng ý mới thôi."
Từ Diễm Dung nói.

"Để sớm ngày mai anh thử thêm một chút nữa xem sao, nếu tên họ Cừu này vẫn còn không biết điều như vậy, anh sẽ khiến cho ông ta không thể nhìn thấy được ánh sáng mặt trời nữa!"
Hoàng Minh Triết nói.
"Khà khà, có phải là đến một ngày nào đó anh dùng xong rồi cũng bỏ rơi em không vậy hả?"
Từ Diễm Dung bày ra dáng vẻ nũng nịu, ôm lấy cánh tay của Hoàng Minh Triết cười tươi nói.
Hoàng Minh Triết làm sao có thể gánh được chuyện này, vội vàng nói: "Sao anh có thể cam lòng làm vậy cơ chứ? Thời gian có hạn, chúng ta nhanh lên một chút đi."
Từ Diễm Dung vừa muốn tiếp tục khơi lên sự hứng thú của Hoàng Minh Triết, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "Cậu chủ! Cậu chủ! Không xong rồi, ngài nhanh chóng tới đây xem một chút đi!"
Giọng nói của người thanh niên còn thật lớn, đứng ở phía dưới tầng của tòa nhà mà hét lên đến tận tầng hai.
Hoàng Minh Triết cảm thấy vô cùng mất hứng, còn đang muốn làm chuyện vui vẻ đây, vậy mà lại có người gọi anh ta.
Xuống giường đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống phía dưới, đúng thật là một tên tay sai của anh ta, Hoàng Lượng.
Một vài chuyện thối nát giữa Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung, Hoàng Lượng đều biết rõ tất cả, anh ta cũng biết là Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung sẽ lén lén lút lút ở sân sau, cho nên trong lúc gấp gáp mới trực tiếp chạy đến nơi này gọi Hoàng Minh Triết.
"Anh đi xuống dưới xem một chút, em đợi mấy phút nữa rồi hẵng xuống sau"
Hoàng Minh Triết nói với Từ Diễm Dung.
"Được."
Từ Diễm Dung cũng cảm thấy được là đã xảy ra chuyện lớn, cho nên rất khẩn trương.
Hoàng Minh Triết sửa sang lại quần áo một chút, vội vã đi xuống tầng, đi ra bên ngoài.
"Có chuyện gì xảy ra? Gọi loạn cái gì vậy?"
Hoàng Minh Triết nghiêm mặt, rất không vui hỏi Hoàng Lượng.
Hoàng Lượng cũng không muốn quấy rầy chuyện tốt của Hoàng Minh Triết đâu, nhưng mà tình huống khẩn cấp, anh ta cũng không dám không đến gọi Hoàng Minh Triết.
"Cậu chủ, không xong rồi, Hoàng Thiên anh ta đã trở về!"
Hoàng Lượng vội hét lên.
Này...
Trong đầu Hoàng Minh Triết ong một tiếng, trái tim cũng run rẩy mấy cái.
Đừng nhìn thấy anh ta đắc ý vênh váo, nghĩ hết mọi cách để đối phó với Hoàng Thiên, nhưng khi Hoàng Thiên trở về, anh ta vẫn
sẽ thấy cực kỳ hoảng sợ.
Mấy tháng trước bị Hoàng Thiên đập gãy hai chân, bây giờ Hoàng Minh Triết hồi tưởng lại mà vẫn còn thấy sợ đây.
"Hoàng Thiên dẫn theo bao nhiêu người đến đây?"
Hoàng Minh Triết lập tức vội vàng hỏi Hoàng Lượng.
"Chỉ dẫn theo có một người, tên kia có dáng vẻ khoảng hơn ba mươi tuổi, là một tên mặt chết, khi nhìn khiến người ta cảm thấy rất sợ hãi"
Hoàng Lượng trả lời.


"Đi gọi thêm mấy tên vệ sĩ tới đây, nghe theo lệnh của tôi, tôi bảo mấy người ra tay, mấy người phải lập tức xông lên cho tôi!"
Trong mắt Hoàng Minh Triết lộ ra vẻ độc ác, phân phó với Hoàng Lượng.
"Yên tâm đi cậu chủ, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp"
Hoàng Lượng cúi đầu khom lưng vâng lời, lập tức chạy đi gọi người.
Hoàng Minh Triết hồi phục lại tâm trạng, bày ra dáng vẻ vô cùng đau buồn, đi đến sân trước.
Giờ phút này, Hoàng Thiên đang nói chuyện cùng với hai người cô của anh ta.
Mặc dù đã rất nhiều năm rồi chưa từng gặp hai người cô này, nhưng mà hai người cô này vẫn tỏ ra rất thân thiết, lôi kéo tay của Hoàng Thiên hỏi han các thứ.

Hoàng Thiên nói mấy câu cùng với hai người cố này, sau đó cùng Vũ Thanh mặc đồ tang vào, đi đến phía trước linh cữu.
Nhìn thấy Hoàng Thiên đã trở lại, một đám bạn bè thân thích của nhà họ Hoàng lại càng khóc khỏe hơn.
Vào lúc trước khi chết Hoàng Văn Thành không có nhìn thấy Hoàng Thiên, bố con hai người cũng không thể gặp mặt nhau lần cuối cùng.
Ở đây ai cũng không phải là kẻ ngốc, trong lòng mỗi người đều tự hiểu rõ, cũng cảm thấy cực kỳ bất mãn đối với Hoàng Minh Triết.
Bởi vì theo như lời của Hoàng Minh Triết, Hoàng Văn Thành là do bệnh nặng hai ba ngày, rồi mới qua đời.
Trong hai ba ngày này, Hoàng Minh Triết không có thông báo một lời nào với bạn bè thân thích trong nhà, càng không thể hiểu được nhất, là Hoàng Minh Triết lại không có báo tang cho Hoàng Thiên biết.
Để cho Hoàng Văn Thành trước khi chết cũng không thể nhìn thấy Hoàng Thiên một lần cuối cùng, đây cũng là điều bất hiếu lớn nhất của Hoàng Minh Triết.
Cho nên khi thấy Hoàng Thiên rốt cuộc cũng trở lại nhà họ Hoàng, mười mấy người họ hàng bạn bè thân thiết gần gũi với nhà họ Hoàng đứng thành thẳng lên, tất cả đều đau buồn lau nước mắt.
"Tiểu Thiên, cháu trở về chậm rồi, chúng ta cũng về trễ!"
Bác gái lớn của Hoàng Thiên khóc đến mức đỏ bừng cả mắt, hô lên ở phía sau lưng Hoàng Thiên.
Lòng Hoàng Thiên đau như bị dao cắt, đứng ở phía trước linh cữu của bố, anh cũng không thể kiềm chế được nữa, tiến lên trước mấy bước, quỳ xuống phía trước quan tài của bố mình.
"Bố, con trai bất hiếu đã về chậm!"
Hoàng Thiên lớn tiếng nói, liên tiếp đập đầu mười mấy cái vang dội.
Vũ Thanh cũng quỳ xuống, anh quỳ phía sau lưng Hoàng Thiên.

"Ông chủ, Vũ Thanh trở về thăm ngài rồi đây"
Trong mắt Vũ Thanh tràn đầy nước mắt, thanh âm trầm thấp nói.
"Anh hai, anh đã trở lại rồi!"
Nhưng vào đúng lúc này, Hoàng Minh Triết họ lên từ phía đằng xa.
Một đường chạy nhanh, rất nhanh Thiên Triết đã đi đến phía trước linh cữu.
Hoàng Thiên đứng dậy, anh quay đầu lại nhìn một chút, vẻ mặt Hoàng Minh Triết bị thương, nhìn anh với vẻ vô cùng thân thiết.
Điều này làm Hoàng Thiên cảm thấy rất là ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh anh hiểu ra, Hoàng Minh Triết đây là đang diễn trò.
Hơn nữa, kỹ năng diễn xuất của tên nhóc này còn rất cao siêu, cũng không nhìn ra được một chút sự giả dối nào cả.

"Anh hai, anh đã trở về rồi, bố ông ấy."
Hoàng Minh Triết xông lên kéo tay Hoàng Thiên lại, khóc.
Nhưng mà khóc cả nửa ngày cũng không thể nặn ra được giọt nước mắt nào, trận diện khóc này ngược lại còn rất thất bại.
Hoàng Thiên chỉ cảm thấy cực kỳ ghê tởm, đôi mắt của Hoàng Minh Triết không đỏ lên cũng không có bị sưng, hiển nhiên là
chưa từng rơi qua một giọt nước mắt nào.
Cho dù có thế nào đi nữa, Hoàng Minh Triết cũng là con trai ruột của bố, vậy mà lại có thể không tim không phổi như vậy?
"Bố mắc phải bệnh gì vậy hả?"
Hoàng Thiên nắm chặt tay Hoàng Minh Triết, giọng nói bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại vô cùng bén nhọn, giống như là có thể nhìn thấu nội tâm của Hoàng Minh Triết.
Hoàng Minh Triết bị hỏi sửng sốt mất mấy giây, hơn nữa sức lực của bàn tay Hoàng Thiên quá lớn, ngón tay của Hoàng Minh Triết cũng có chút không chịu nổi.
"Anh hai, bố chính là mắc phải bệnh cấp tính đó! Uống thuốc do bác sĩ kê khai cho cũng không thấy tốt hơn chút nào, chờ đến khi em vội vàng đưa bố đến bệnh viện cấp cứu, bố ông ấy đã...!Đã không xong rồi..."
Hoàng Minh Triết vừa nói, vừa lau nước mắt vừa nổi lên.
"Cũng không có nước mắt, cậu khóc cái mẹ gì chứ hả? Hỏi cậu thì cậu trả lời là được rồi!"
Lúc này Vũ Thanh không nhịn nổi nữa, quát lên với Hoàng Minh Triết.
Đôi mắt tam giác nhỏ của Hoàng Minh Triết lập tức trợn lên, nhìn chằm chằm vào Vũ Thanh, lạnh lùng nói: "Đây không phải là Vũ Thanh sao? Hừ hừ, lần trước anh đến thủ đô cũng rất phách lối! Thế nào, thừa dịp bố tôi qua đời, anh lại muốn làm ít chuyện gì đó hả?"
Vũ Thanh rất rõ ràng, lần trước cùng Hoàng Thiên trở về thủ đô, coi như là đã triệt để đắc tôi cái tên Hoàng Minh Triết này.
Cảm nhận được thái độ thù địch của Hoàng Minh Triết, Vũ Thanh không khỏi hừ lạnh một tiếng.
"Con người của tôi từ trước đến giờ vẫn luôn lớn lối như vậy đó, cậu không phục sao?"
Vũ Thanh rất khí phách hỏi ngược lại Hoàng Minh Triết.
Mọi người chung quanh nghe vậy, tất cả đều không có nói gì.
Tối hôm qua, Hoàng Minh Triết cũng đã lên giọng đọc di chúc ở trước mặt tất cả mọi người, bây giờ họ đều biết, Hoàng Văn Thành đã giao tất cả nhà họ Hoàng cho Hoàng Minh Triết.
Bây giờ, Hoàng Minh Triết chính là người đứng đầu nhà họ Hoàng này.
Cái thân phận này quá mức trâu bò, nắm giữ tài nguyên và tiền của khổng lồ đáng sợ của nhà họ Hoàng trong tay, Hoàng Minh Triết có đủ sức để giúp người khác một bước lên trời, hoặc cũng có thể khiến cho người khác phải ngã vào vực sâu vạn trượng.
Cho nên không có ai dám kết thù kết oán với Hoàng Minh Triết, mặc dù ai cũng biết Hoàng Minh Triết là một người chẳng ra gì, căn bản là không thể gánh vác nổi nhà họ Hoàng này.
.


Bình luận

Truyện đang đọc