CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Ha ha, chủ tịch Bắc nói rất đúng, nhưng tuổi của tôi cũng trạc tuổi Hoàng Thiên, tôi nghĩ Hoàng Thiên không gọi được nhỉ?”
Từ Khôn cũng cười rất đắc ý, ánh mắt mỉa mai nhìn Hoàng Thiên.

Lương Mạnh Bắc càng như vậy, ông ta cười nói: “Ha ha, bối phận không thể loạn, chị ngài và cha Hoàng Thiên từng có tình cảm vợ chồng, bà kia coi như mẹ kế Hoàng Thiên, ngài cũng nên xem Hoàng Thiên là cậu”
“Phanh!”
Lương Mạnh Bắc vừa định xàm tiếp vài câu thì bị Hoàng Thiên đạp một phát bay ra ngoài.

Vút một tiếng, cơ thể to bé của Lương Mạnh Bắc nằm trên bàn, đè nát ấm trà trên bàn, sau lưng Lương Mạnh Bắc lập tức bị mảnh vỡ gốm sứ đâm thủng, đau đến nỗi ông ta la lên.

Từ Khôn thấy thế cũng giật mình sợ hãi, vừa muốn ra tay giúp Lương Mạnh Bắc thì bị Hoàng Thiên nắm tóc.

Hoàng Thiên đang đau buồn trong lòng, Từ Khôn và Lương Mạnh Bắc còn dám nói lời châm chọc và khiêu khích như vậy, Hoàng Thiên làm sao có thể nhịn họ?
“Tạo bảo mày gọi cậu một tiếng, mày dám không đồng ý à?”.

Ánh mắt Hoàng Thiên bén nhọn hù dọa nhìn Từ Khôn mà lạnh giọng nói.

Từ Khôn bị khí thế mạnh mẽ phát ra trên người Hoàng Thiên hù dọa, cảm giác tóc cũng sắp rụng hết, rốt cuộc cậu ta cũng hoảng sợ.


“Hoàng Thiên, anh anh thả tôi ra, có lời gì từ từ nói, bạo lực không giải quyết được vấn đề gì cả.


Từ Khôn lắp bắp run rẩy khuyên nhủ.

“Bạo lực không giải quyết được vấn đề nhưng có thể giải quyết mày”
Hoàng Thiên nói xong thì nên mười cái súng điện vào mặt Từ Khôn.

“Ôi má ơi.


Từ Khôn bị nện không ngừng kêu thảm thiết, mũi cũng bị đập gãy mất, máu tươi chảy ra.

Thấy cảnh này, Lưu Nguyệt Hoa bị hù dọa đến nỗi che miệng lại.

Cô ấy nào từng gặp cảnh ẩu đả thảm thiết như vậy? Có thể nghe rõ âm thanh mũi bị gãy, hơn nữa Từ Khôn máu me đầy mặt rất khủng bố, cô ta bị hù dọa đến tâm thần phân liệt.

Chẳng qua Lưu Nguyệt Hoa cũng cảm thấy hả giận, bởi vì Lương Mạnh Bắc và Từ Khôn châm chọc Hoàng Thiên như vậy, cô ấy đã sớm tức giận đầy bụng.

“Đừng đánh Hoàng Thiên, đánh người là phạm pháp, đại luật sư Ngô Đông Tường ở kế bên, ông ta sẽ kiện anh”
Từ Khôn bị đánh đến không chịu nổi bèn hét lên.

Nghe Từ Khôn nói như vậy xong, trong mắt Hoàng Thiên lóe lên ánh sáng, anh không đánh Từ Khôn nữa.

Ngô Đông Tường thế mà cũng tới? Đây chính là người tin cần bên cạnh cha, tất cả vấn đề pháp lý của cha anh những năm gần đây đều là Ngô Đông Tường xử lý.

Huống chi di chúc của cha cũng là Ngô Đông Tường làm thủ tục công chức, nếu như di chúc có vấn đề thì Ngô Đông Tường chắc chắn biết rõ.

“Gọi Ngô Đông Tường đến”.

Một tay Hoàng Thiên kéo lấy tóc Từ Khôn, nói với Lương Mạnh Bắc vừa mới đứng lên.

Lương Mạnh Bắc đã không còn kiêu ngạo như vừa nãy, ông ta xem như thấy rõ, lạc đà gầy còn to hơn ngựa báo, cho dù Hoàng Thiên sẽ mất đi tất cả ngay lập tức thì cũng không phải người ta ông ta có thể tùy tiện trêu chọc.

“Ông ta ở căn phòng sát vách, tôi đi xem thử”

Lương Mạnh Bắc ôm bụng đi ra khỏi phòng.

Hoàng Thiên không yên tâm, lúc này anh kéo Từ Khôn ra khỏi văn phòng, đi theo sau lưng Lương Mạnh Bắc.

Lưu Nguyệt Hoa cũng đi theo ra ngoài, cô ấy ghé vào bên tại Hoàng Thiên nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, đây là phòng làm việc của tôi”
Hoàng Thiên ngẩng đầu nhìn lên, không sai, trước mắt chính là văn phòng trợ lý chủ tịch, là chỗ làm việc mỗi ngày của Lưu Nguyệt Hoa.

Ngô Đông Tường kia tại sao lại ở trong văn phòng của Lưu Nguyệt Hoa? Không phải nên ở cùng Lương Mạnh Bắc sao? Lương Mạnh Bắc gõ cửa một cái, khoảng hơn một phút đồng hồ trôi qua, cửa ban công phòng của Lưu Nguyệt Hoa lúc này mới từ từ mở ra từ bên trong.

Một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn da trắng môi hồng sau khi mở cửa ra thì đứng ở cửa ra vào, dáng vẻ thỏa mãn, còn sửa sang thắt lưng và áo vest có vẻ hơi xốc xếch trên người.

Một nhân viên nữ dáng người cao gầy có gương mặt xinh đẹp nhanh chóng xuất hiện, gương mặt đỏ ửng mắc cỡ không chào bất kỳ ai mà nhanh chóng chạy mất, giày cao gót cũng đánh rơi một chiếc.

Tình huống này là sao?
Hoàng Thiên cau mày, phát hiện tên đàn ông béo tuổi trung niên đeo mắt kính gọng vàng, vẻ mặt vui vẻ và thỏa mãn, nhìn là biết vừa mới tìm thú vui xong.

Nửa ngày khóa cửa không ra, bên trong còn có một nhân viên nữ xinh đẹp chạy ra, tất cả những điều này mang ý nghĩa thế nào, đương nhiên quá rõ.

“Ha ha, đại luật sư Tường, tìm cho ông cô nàng này ông vẫn chưa hài lòng?”
Lương Mạnh Bắc lúng túng khó xử cười, mới vừa rồi bị Hoàng Thiên đã không nhẹ, nhưng
ông ta cũng chỉ đành cố chống đỡ.

“Ồ, chủ tịch Bắc, mặt mũi của ông sao lại sưng như vậy?”
Ngô Đông Tường kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt Lương Mạnh Bắc hỏi.

Mặt Lương Mạnh Bắc càng đỏ, tại sao sưng à? Bị Hoàng Thiên đạp đấy.

Những lời này ông ta khó mà mở miệng, ông ta đành phải cười ha hả nói: “Đại luật sư Tường, cậu Thiên tới rồi, chính là vị này”.

Lương Mạnh Bắc nói xong thì chỉ Hoàng Thiên, giới thiệu với Ngô Đông Tường.

Ngô Đông Tường thu hồi nụ cười trên mặt, ông ta liếc nhìn Hoàng Thiên.

Khi thấy Hoàng Thiên túm tóc Từ Khôn, mà Từ Khôn không hề có sức đánh trả, thì có chút giật mình không nhỏ.

“Cậu Khôn, chuyện này, sao lại thế này?”

Ngô Đông Tường vội vàng đến gần Từ Khôn, sau đó tức giận bất bình nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, cậu làm vậy có phải hơi quá đáng không? Lập tức thả ngài Từ Khôn ra, nếu không tôi kiện cậu cố ý làm hại cậu ấy đấy”
“Đừng giả vờ với tôi, ở trước mặt tôi ông tốt nhất nên có phép tắt một chút, nếu không kết quả của ông không tốt hơn Từ Khôn đầu”
Vẻ mặt Hoàng Thiên bình tĩnh cảnh cáo Ngô Đông Tường một phen.

Vậy là cũng nể mặt Ngô Đông Tường này rồi, để con hàng này thành thật một chút.

Ngô Đông Tường thì không hề quan tâm, ông ta đi theo Hoàng Văn Thành nhiều năm, nhân vật lớn gì chẳng gặp rồi, huống chi bây giờ Hoàng Thiên đã thất thế, ông ta đương nhiên không để Hoàng Thiên vào mắt”
“Ha ha, cậu đang đe dọa tôi à? Hoàng Thiên, tôi lại kiện cậu thêm một tội là tội đe dọa tôi nhé”
Ngô Đông Tường nhìn Hoàng Thiên rồi nói, ông ta còn cười ha ha rất đắc ý.

Thấy Ngô Đông Tường nói như vậy, Lương Mạnh Bắc cũng tỉnh táo, ông ta thầm nghĩ Hoàng Thiên cho dù lợi hại thì thế nào? Ông ta có thể xài luật pháp để đối phó Hoàng Thiên, có sẵn đại luật sư ở ngay chỗ này, thì còn sợ Hoàng Thiên làm gì à?
“Có nghe không? Hoàng Thiên, cậu tốt nhất đừng làm chuyện ngụ ngốc nữa, thả ngài thả ngài Từ Khôn ra”
Lương Mạnh Bắc lớn tiếng nói với Hoàng Thiên.

“Lương Mạnh Bắc, ông đừng hô to gọi nhỏ với cậu chủ, tôi cũng không nhìn nổi”
Lương Mạnh Bắc xui xẻo bay ra hơn bốn mét, ông ta nặng nề rơi xuống đất.

"Ui da.

"
Lương Mạnh Bắc phun ra một ngụm máu, sửng sốt không thể đứng lên.

“Thật quá đáng, Hoàng Thiên, tôi muốn báo cảnh sát, kiện cậu đánh người khác, cậu chờ bị bắt đi.


Ngô Đông Tường tức giận nói, móc điện thoại ra.

.


Bình luận

Truyện đang đọc