CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Thế nhưng Vương Xuân Anh đã bị dọa cho sợ lắm rồi, bà ta nào dám đánh nhau với Tiêu Tấn nữa?

Tiêu Tấn trông hung dữ như thế, hơn nữa vừa nhìn là biết loại người côn đồ lăn lộn trong xã hội, Vương Xuân Anh biết lần này bà ta thảm rồi.

“Anh mà dám động vào tôi thì tôi kêu chồng tôi đốt cả nhà anh!” Vương Xuân Anh vần còn ngạo mạn, bà ta chỉ vào mặt Tiêu Tấn, gào lên.

Tiêu Tấn đến cạn lời với Vương Xuân Anh, mấy người phụ nữ đã bị dồn đến bước đường này rồi mà vẫn còn dám điên cuồng như thế sao?

“Được thôi, tôi cứ động vào bà đấy, xem chồng bà có thể làm gì!” Tiêu Tấn nói, anh ta vung tay một cái, dữ dằn hương về phía Vương Xuân Anh.

Còn chưa kịp đánh được mấy cái, Vương Xuân Anh đã sợ đến trợn tròn mắt, cơ thể béo ú ngã nhào xuống mặt đất.

Mọi người xung quanh thấy cảnh này, trong lòng vô cùng hả giận.

Bị đánh trước mặt người khác như này, Vương Xuân Anh sao chịu nổi, bà ta thẹn quá hóa giận nhưng cũng chẳng dám ba hoa gì nữa.

Tiêu Tấn thật sự muốn đánh cho người đàn bà này tàn phế luôn, khi anh ta định định một cú cuối cùng thì đã bị Hoàng Thiên ngăn lại.

“Bỏ đi, để bà ta gọi điện thoại cho Văn Long, kêu ông ta nhanh chóng biến ra đây ngay.” Hoàng Thiên nói với Tiêu Tấn.

“Vâng.” Tiêu Tấn đáp một tiếng, sau đó anh ta nói với Vương Xuân Anh: “Gọi điện thoại cho chồng bà, trong vòng mười phút mà ông ta còn không cút tới đây thì tôi đánh cho bà què chân!”

Vương Xuân Anh thật sự khổ không kể xiết, bà ta có ngốc đến mấy cũng đoán ra được, chồng bà ta ở bên ngoài đắc tội với người ta, đám người đánh bà ta này chắc chắn là muốn dụ chồng bà tới.

Tên chết tiệt này, chắc chắn ông ta lại động đến vợ của ai đó, không thì sao tự dưng người ta lại tìm tới tận cửa nhà?

Trong lòng Vương Xuân Anh thầm chửi Văn Long, sau đó bà ta lấy điện thoại gọi cho Văn Long.

“Anh mau về ngay cho tôi! Nếu anh còn không về, tôi và con trai đều bị người ta đánh chết đấy!” Vương Xuân Anh gào lên trong điện thoại.

“Vợ à, em đợi chút, anh lập tức đến ngay.”

Văn Long ở đầu bên kia thấp giọng an ủi.

“Anh nhanh lên đi!” Vương Xuân Anh gào xong thì tắt điện thoại ngay.

“Chồng tôi lập tức tới ngay, các người đừng đánh tôi nữa.” Vương Xuân Anh không còn kiêu ngạo nữa, bà ta thương lượng với Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn không ra tay nữa, anh ta kêu thuộc hạ canh chừng Vương Xuân Anh và Văn Quân, tránh trường hợp bọn họ chạy trốn.

Hoàng Thiên cũng không ngờ lại thuận lợi đến thế, trong lòng anh nghĩ lẽ nào Văn Long thật sự dám quay về?

Nghĩ tới dáng vẻ độc mồm độc miệng của Văn Long khi ở núi Cổ Động, lửa giận trong lòng Hoàng Thiên lại bùng lên.

Cơn tức này nhất định phải trút ra, nếu không thì Hoàng Thiên không cách nào đối diện với chính mình.

Bác gái lao công kia muốn qua cảm ơn Hoàng Thiên nhưng lại không dám, bà ấy cứ đứng đờ ở đó như khúc gỗ.

Hoàng Thiên nhìn bác gái, thấy bà ấy đã chịu đả kϊƈɦ rất lớn, cũng bị đánh không hề nhẹ, trong lòng Hoàng Thiên rất đồng cảm với bà ấy.

Sau khi cho bác gái hơn ba triệu, Hoàng Thiên nói với bà ấy: “Bác gái, số tiền này bác cứ cầm lấy mà đi khám rồi về nhà đi.”

“Không không, tôi không thể nhận được, chàng trai trẻ, cậu cứu tôi rồi, tôi không thể lại lấy tiền của cậu được nữa.” Bác gái lao công liên tục khua tay, nói gì cũng kiên quyết không nhận tiền.



Hoàng Thiên nhét tiền vào tay bà ấy, sau đó kêu bà ấy về nhà.

Những người ở xung quanh nhìn thấy cảnh này, ai cũng khen ngợi Hoàng Thiên, nhất là mấy cô gái, khi thấy Hoàng Thiên, hai mắt họ đều sáng rực cả lên.

Nhưng Hoàng Thiên lại không muốn được ca tụng, anh chỉ cảm thấy bác gái lao công kia rất đáng thương mà thôi.

Mấy giây sau, một chiếc Audi đi tới, tiếp đó một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi bước xuống xe.

Hoàng Thiên nhìn một cái, lần này chẳng phải ai khác mà chính là Văn Long!

Tên này còn dám tới?

Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng, trong lòng anh cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Chồng à anh tới rồi! Mau giúp em báo thù đi, anh mau đánh chết bọn họ đi!” Vương Xuân Anh vừa nhìn thấy Văn Long tới thì lập tức chạy đến bên cạnh Văn Long, kêu Văn Long báo thù cho bà ta.

“Cha à, cha mau gọi điện cho cha nuôi đi, kêu ông ấy dẫn người tới đập chết đám côn đồ này!” Văn Quân cũng không nằm trêи mặt đất như tên tàn phế nữa, anh ta nhảy tới bên cạnh Văn Long.

Văn Long nhíu mày, ông ta cảm thấy đau hết cả đầu.

Bây giờ ông ta chính là một tư lệnh lấp lánh ánh hào quang, sao ông ta có thể giúp vợ và con trai xả giận được?

“Hoàng Thiên, anh cũng không phải rồi đấy, lại đi lấy vợ con tôi ra làm mở màn.” Văn Long trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, rất khó chịu nói.

“Ha ha, là vợ con anh không được tích sự gì nên tôi mới giáo huấn bọn họ một chút.

Văn Long, nếu như nói bỉ ổi thì có ai bỉ ổi được hơn ông đây?” Hoàng Thiên cười khẩy, anh đi tới trước mặt Văn Long.

Nhìn thấy Hoàng Thiên đi tới, Văn Long cảm thấy vô cùng áp lực.

Văn Long cũng không nói rõ được đó là cảm giác gì, ông ta chỉ cảm thấy trêи người Hoàng Thiên có một khí thế rất lớn, nó khiến ông ta khó thở.

“Món nợ giữa chúng ta cứ thế bỏ qua sao? Anh cũng đánh cả vợ con tôi rồi, chuyện này coi như bỏ đi!” Văn Long trừng mắt nói với Hoàng Thiên.

“Bỏ đi? Chuyện của Hoàng Thiên tôi từ trước tới giờ ân oán phân minh, chuyện nào ra chuyện đó. Vợ con anh ức hϊế͙p͙ người khác, tôi giáo huấn bọn họ là một chuyện, anh lừa chị dâu tôi, còn giúp Phạm Văn Hùng đối phó tôi, đây lại là một chuyện khác.”

Hoàng Thiên bình tĩnh nói, thế nhưng ngữ khí lại rất tàn ác.

Câu này khiến Văn Long hoảng sợ không ít, ông ta cảm thấy Hoàng Thiên sẽ không bỏ qua cho ông ta.

“Vậy được rồi, nếu anh đã muốn đấu với tôi thì tôi chấp nhận thôi!” Trong mắt Văn Long lóe lên một tia sáng, ông ta còn hăng chán.

Tiêu Tấn suýt chút nữa cười ra thành tiếng, tên Văn Long này cũng không biết sống chết gì hết, vẫn còn dám kiêu ngạo như vậy?

“Ha ha, ông còn ở đó mà khoác lác, muốn đấu với anh Hoàng, ông đủ thực lực không?” Tiêu Tấn cười đi đến trước mặt Văn Long, vỗ vào mặt tên khốn nạn này.

Văn Long nhịn tới đỏ cả mặt, ông ta cũng nghe nói ngọn núi mà ông ta dựa dẫm là Ngô Bá Khuê đã sụp đổ rồi, không thể trông cậy vào Ngô Bá Khuê được nữa.

Thế nhưng bây giờ ông ta vẫn còn có chỗ dựa nên không cần phải sợ Hoàng Thiên.

“Tôi có thực lực đó hay không lát nữa anh sẽ biết thôi, ha ha” Văn Long cười khẩy một tiếng.



Hoàng Thiên nhìn Văn Long, trong lòng anh có hơi kinh ngạc.

Anh thầm nghĩ, lẽ nào Văn Long còn có chỗ dựa nào khác hay sao? Nếu không thì tên này cũng không thể bình tĩnh như vậy được.

“Giáo huấn ông ta một trận đàng hoàng cho tôi.” Hoàng Thiên chỉ vào Văn Long rồi ra lệnh cho Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn không nói gì, anh ta đi trước mặt Văn Long, rồi đánh cho ông ta một trận.

Văn Long là một người có vóc dáng của tên chỉ biết rượu chè gái gú, ông ta nào có phải đối thủ của Tiêu tấn? Chưa được mấy cái thì ông ta đã bị Tiêu tấn đánh cho ngã xuống đất rồi.

“Thực lực của ông đâu?” Tiêu Tấn lạnh lùng hỏi.

Văn Long lau máu ở khóe môi, cười khẩy: “Bây giờ anh đánh tôi thế nào, lát nữa tôi sẽ bắt anh bồi thường lại hết.”

“Được thôi, vậy ông cứ nhớ kỹ đi, xem tôi đánh ông bao nhiêu cái.” Tiêu tấn hừ một tiếng, không hề bận tâm lời Văn Long nói, anh ta vẫn không ngừng đánh Văn Long.

Văn Long bị đánh tới liên tục kêu gào thảm thiết, chưa tới hai phút ông ta đã không chịu nổi nữa.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Tôi có lời muốn nói!” Văn Long phất tay đầu hàng.

Hoàng Thiên không biết nói sao, tên Văn Long này cũng được lắm, đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chịu một trận nhừ tử như vậy mới chịu ngoan ngoãn.

“Có gì thì nói đi, tốt nhất là có thể khiến tôi hứng thú, nếu không thì ông còn phải chịu thêm mấy đòn nữa đấy.” Hoàng Thiên nói.

Tiêu Tấn dừng tay lại, lúc này Văn Long mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta nói với Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, có người muốn gặp anh, anh dám đi gặp với tôi không?”

Hoàng Thiên nghe vậy thì ngây người, hỏi: “Ai muốn gặp tôi?”

“Đi rồi thì anh khác biết, có dám đi không?” Văn Long híp mắt, nhìn thẳng vào Hoàng Thiên.

Vừa nấy Hoàng Thiên đã cảm thấy Văn Long còn có chỗ dựa nào đó, chỉ có điều tên này kín miệng quá, không dễ nói ra chỗ dựa của ông ta là ai.

Điều này lại khơi gợi lòng hiếu kỳ của Hoàng Thiên, lúc này anh nói: “Được thôi, ông dẫn đường đi.”

“Được, coi như tiểu tử cậu gan dạ, đi theo tôi”Văn Long nói, sau đó ông ta bước lên chiếc xe Audi của mình.

“AnhThiên, anh thật sự tin tên này?” Tiêu tấn đi tới trước mặt Hoàng Thiên, nói.

“Đi theo ông ta, xem xem người ông ta nói là ai” Hoàng Thiên bình thản nói, sau đó bước lên xe.

Tiêu Tấn đưa thuộc hạ lên xe, lúc này Văn Long đã lái xe lên đường, Hoàng Thiên lái xe bám theo sau.

Tiêu Tấn không dám làm trái lệnh, anh ta lái xe theo sau Hoàng Thiên.

Không lâu sau, xe Văn Long dừng lại ở cửa một khách sạn cao cấp.

Sau khi xuống xe, Văn Long đứng ở bên cạnh xe Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên vẫn rất bồn chồn khó hiểu, tên Văn Long này rốt cuộc đang làm cái quái gì?

Sau khi xuống xe, Hoàng Thiên vẫy tay với Văn Long, ra hiệu cho ông ta dẫn đường.

Văn Long hừ lạnh một tiếng, ông ta đi phía trước, rồi đi vào trong khách sạn cao cấp.

Bình luận

Truyện đang đọc