CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Tình người ấm lạnh, thói đời bạc bẽo hoàn toàn thể hiện trong khoảnh khắc này.

Đương nhiên Hoàng Thiên cũng có thể nhìn ra tình ý giả dối của đám họ hàng này, mỗi người bọn họ đều có mục đích riêng của mình.

Lúc này Lâm Ngọc An cũng ở phòng khách, thấy Hoàng Thiên mới vừa vào cửa đã bị bao vây, cô cũng rất bất lực.

Trước kia đám họ hàng này đối đãi thế nào với Hoàng Thiên, Lâm Ngọc An quá hiểu rõ, mà giờ phút này, đám họ hàng này giống như kẻ điên, hận không thể quỳ xuống ɭϊếʍ chân Hoàng Thiên, điều này khiến Lâm Ngọc An rất chán ghét.

“Mọi người đừng như vậy, mặc kệ Hoàng Thiên là thân phận gì thì anh ấy không phải vẫn là anh ấy sao? Đến nỗi khiến mọi người phải như vậy sao?”

Lâm Ngọc An đi tới, cô không nhịn được nói.

Những người này nghe thấy Lâm Ngọc An nói như vậy thì cũng không cảm thấy xấu hổ.

“Ha ha. Ngọc An cháu nói như vậy là không đúng rồi, cậu ấm nhà họ Hoàng của thủ đô cũng không phải Hoàng Thiên trước kia”

Gương mặt Trương Lan Hương cười tươi, nói với Lâm Ngọc An.

“Dì cả, dì vẫn bình tĩnh một chút đi, cháu thấy bây giờ dì quá kϊƈɦ động rồi đó.”

Lâm Huỳnh Mai đi tới, không vui nói một câu.

“Con nhỏ này, cháu biết cái gì, dì cả có thể không kϊƈɦ động được sao? Cháu rể của dì ưu tú như vậy.”

Trương Lan Hương nói với Lâm Huỳnh Mai, vẫn không quên tâng bốc Hoàng Thiên một phen.

“Tôi không ưu tú gì cả, xin mấy người nhường đường cho tôi vào nhà trước được không?”

Hoàng Thiên bình thản nói.

Đám người Trương Lan Hương lúc này mới không vây quanh Hoàng Thiên nữa, nhường một con đường để Hoàng Thiên đi vào phòng khách.

Hoàng Thiên không có ấn tượng tốt gì với đám người này, anh đi thẳng tới trước mặt Trương Công Điền.

“Ông ngoại, thân thể gần đây vẫn khỏe chứ?”

Hoàng Thiên hỏi thăm Trương Công Điền, từ trước đến nay Hoàng Thiên đều rất †ôn kính ông cụ này.

Trương Công Điền rõ ràng rất kϊƈɦ động, dù sao ông cũng chỉ là người bình thường, biết được Hoàng Thiên đúng là cậu cả nhà họ Hoàng ở thủ đô, ông không kϊƈɦ động cũng khó.

“Khỏe, khỏe! Thiên à, ông ngoại thật sự không ngờ…”

Trương Công Điền nói tới đây, ông kϊƈɦ động lau nước mắt.

“Đừng nói nữa ông ngoại, giống như lời Ngọc An vừa nói, cho dù cháu là Hoàng Thiên hay cậu chủ Hoàng, cháu từ đầu đến cuối vần không thay đổi.”

Hoàng Thiên nói.



“Ừ! Thật hiếm có, Thiên à, hiếm có đấy..”

Trương Công Điền nghẹn ngào, từ trong đáy lòng ông bội phục phần chân thành và rộng rãi này của Hoàng Thiên, cái đuôi của con nhà giàu đều là vểnh lên trời, nhưng Hoàng Thiên thân là cậu chủ nhà giàu bậc nhất của Việt Nam, vậy mà biết điều như vậy, thực sự đáng quý.

“Cha, cha bớt nói vài lời đi, con và Thiên còn có chuyện quan trọng muốn nói đấy!”

Lúc này Trương Lan Hương rất bá đạo chen vào giữa Trương Công Điền và Hoàng Thiên, sau đó vẻ mặt tươi cười nói với Hoàng Thiên: “Cháu rể à, dì cả cháu vẫn luôn không có việc làm, đơn vị của dượng cả cháu gần đây hiệu quả và lợi ích cũng không tốt, chị Giang của cháu cũng luôn ở nhà, cho nên cuộc sống một nhà bọn dì bây giờ rất khó khăn…”

Hoàng Thiên nghe lời này xong liền hiểu, Trương Lan Hương đây là ngửa tay xin tiền?

Mặc dù sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Hoàng Thiên cũng không ngờ Trương Lan Hương sẽ không kịp chờ đợi như vậy.

“Vậy thì nhanh chóng ra ngoài làm việc đi”

Hoàng Thiên giả vờ không hiểu, vẻ mặt thành thật nói với Trương Lan Hương.

Trương Lan Hương ngẩn người. Nhưng bà ta đã nhanh chóng khôi phục nụ cười: “Thiên à, cháu cũng biết mà, bây giờ rất khó tìm việc.”

“Dì muốn nói gì?”

Hoàng Thiên rất không kiên nhãn, hỏi Trương Lan Hương.

Trương Lan Hương cũng mặc kệ nhiều lời như vậy, chỉ cần có thể mò được chỗ tốt này từ Hoàng Thiên, bà ta mới mặc kệ Hoàng Thiên đối xử với bà ta thế nào.

*Ý của dì cả là cháu có thể cho bọn dì một khoản tiền không, lấy khả năng kinh tế của cháu thì cho dù tiền một bữa cơm cũng đủ để cả nhà dì cả tiêu từ tám đến mười năm.

Trương Lan Hương mặt dày trực tiếp đòi tiền Hoàng Thiên.

** má.

Hoàng Thiên mở rộng tâm mắt, từng gặp kẻ không cần mặt mũi nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ giống Trương Lan Hương như vậy.

Người khác có tiền cũng cần phải cực khổ làm việc, bà ta há mồm đã muốn tiền?

Muốn cũng được nhưng nếu bà tốt như thế thì tôi sẽ cho bà.

Nhưng lúc trước bà nói móc cậu chủ tôi đây thế nào? Cậu chủ tôi đây trước kia trong mắt bà chính là kẻ được bao ăn vô tích sự nhỉ?

Nghĩ tới những điều này, sắc mặt Hoàng Thiên chìm xuống, anh rất gai mắt Trương Lan Hương.

Thấy Hoàng Thiên không nói, Trương Lan Hương có chút không vui.

Dưới cái nhìn của bà ta, Hoàng Thiên đã có tiền như vậy, dựa vào đâu không cho bà ta một ít? Ngón tay phẩy một cái cũng đủ cho bà ta vinh hoa phú quý cả đời này rồi.

“Cháu rể, có được hay không thì nói một lời đi2”

Trương Lan Hương gấp không thể chờ nổi mà thúc giục Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên bất lực nhìn Lâm Ngọc An một chút. Phát hiện giờ phút này Lâm Ngọc An cũng lúng túng nhìn anh.



Hai vợ chồng, trong lòng đều không nói, đều bất lực lại cảm thấy buồn cười.

“Ha ha. Dì muốn bao nhiêu tiền?”

Hoàng Thiên mỉm cười, hỏi Trương Lan Hương.

Trương Lan Hương vừa có cửa, con ngươi trừng đến tròn xoe. Sau khi suy nghĩ một chút thì nói: “Cháu cứ cho dì cả ba lăm tỷ đi, có được không? Chút tiền này với cháu mà nói cũng chỉ như muối bỏ biển thôi mà.”

Bà ta nói cũng không sai. Chút tiền này đối với Hoàng Thiên mà nói chỉ như mất vài cọng lông.

Nhưng Hoàng Thiên dựa vào đâu phải cho bà ta? Giờ phút này nhìn gương mặt vô sỉ của Trương Lan Hương, Hoàng Thiên càng muốn đem món tiền này quyên cho những đứa trẻ nghèo khổ đáng thương, cũng không muốn cho bà ta.

Không đợi Hoàng Thiên tỏ thái độ, Trương Định một bên không có cách nào bình tĩnh, ông ta càng gấp đến độ không chờ nổi.

“Thiên à, cậu chủ Hoàng, đừng mà, cháu nhìn cậu cháu sống cũng không tốt, em trai Trương Vĩ cháu từ khi bị quốc tế Hoàn Vũ sa thải, vẫn luôn không tìm được công việc…”

Trương Định đau khổ ngóng trông, bày ra bộ dạng đáng thương trước mặt Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng dần quen với loại nhịp điệu này, dù sao một người cũng là đuổi hai người cũng là đuổi, cũng không kém một tên Trương Định vô sỉ này.

“Cậu à, cậu nói thật là được rồi, Hoàng Thiên tôi là tên vô tích sự, không nghe hiểu nói chuyện vòng vo.”

Hoàng Thiên mỉm cười, không nhanh không chậm nói.

Nhưng câu nói này không thể nghỉ ngờ là tát một cái tát vào mặt Trương Lan Hương và Trương Định, bởi vì trước kia bọn họ đã không ít lần nói Hoàng Thiên là đồ bỏ đi.

“Ha ha, lời cậu chủ Hoàng cháu nói là ở đâu nói nhỉ, cháu là rồng trong biển người mà”

Trương Định nịnh nọt, một dáng vẻ ti tiện a dua.

“Không dám nhận. Cậu cũng cần ít tiền sao?”

Hoàng Thiên vững chãi khẽ ngả lưng xuống ghế sô pha, nghiêng mắt nhìn Trương Định khom lưng cúi đầu.

Trương Định cũng cảm thấy như vậy quá thấp kém, nhưng vì tiền nên ông ta đành liều thôi.

“Ha ha, cậu cũng không cần nhiều, cùng một con số của dì cả cháu là được, ba mươi lăm tỷ..”

Trương Định mặt dày cười nói.

“Dựa vào đâu chứ? Hừ, tôi thật bội phục mấy người.”

Không đợi Hoàng Thiên tỏ thái độ, Lâm Huỳnh Mai bên cạnh thực sự không vừa mắt, cô ấy ở bên cạnh lầm bầm một câu.

Lời đó của cô ấy vừa thốt ra, lập tức khiến đám người Trương Lan Hương và Trương Định tràn đầy tức giận.

Những người này vừa muốn phản bác Lâm Huỳnh Mai, đúng lúc này điện thoại Hoàng Thiên vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc