CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



"Đúng! Cậu Thiên, mau nói đi, rốt cuộc là tên mọc sừng khốn kiếp nào?" 
Tiêu Văn Hạ cũng tức giận đi tới hỏi Hoàng Thiên. 
Không nhắc đến thì thôi, cứ hễ nhắc tới chuyện này, cơn tức giận của Hoàng Thiên không thể kìm nén được. 
Tất cả những điều này đều là chuyện tốt mà Trương Lan Phượng đã làm. 
Nhưng những lời này thực sự xấu hổ khi nói ra, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. 
Trương Lan Phượng là mẹ ruột của Lâm Ngọc An.

Thế mà lại có thể làm ra chuyện khốn nạn như vậy, Hoàng Thiên cũng không còn mặt mũi nào để mà nói. 
Nhưng, mọi chuyện không thể giữ bí mật được, Hoàng Thiên cũng không muốn giấu giếm chuyện nghiêm trọng như vậy. 
"Các người hỏi bà ta đi, tất cả chuyện tốt này đều là bà ta đã làm 
Hoàng Thiên chỉ vào Trương Lan Phượng.

Điều này.... 
Lã Việt và Tiêu Văn Hạ đều ngẩn cả người, nghĩ thầm, không phải chứ? Thực sự là mẹ Vợ của cậu Thiên đã làm sao? 
Sao có thể như thế chứ, Lâm Ngọc An là con gái ruột của bà ta.

Đâu có thể hãm hại con gái mình như vậy? 
"Cậu Thiên, cái này, không phải chứ?" Lã Việt nhìn Hoàng Thiên, quả thật không thể tin rằng tất 
cả những điều này là sự thật. 
Nhìn Trương Lan Phượng một lần nữa.


Không hề có chút phản bác nào, còn cúi đầu run lẩy bẩy vì sợ hãi, xem ra tất cả những điều này đều là sự thật. 
Bằng không, với tính cách không khoan nhượng của Trương Lan Phượng, làm sao có thể không lên tiếng vào lúc này? 
Thực sự là trên đời này không gì là không thể, thế mà lại có sự tồn tại của Trương Lan Phượng hiếm thấy như vậy. 
Trong lòng Lã Việt thầm nghĩ. 
Nếu là Trương Lan Phượng làm, Lã Việt dĩ nhiên là không thể làm loạn được, dù sao đây cũng là việc nhà của cậu Thiên, không đến phiên anh ta nhúng tay vào. 
"Ngọc An nhất định không sao, không sao". 
Trương Lan Phượng cười còn khó coi hơn cả khóc, toe toét nói. 
"Im lặng!" 
Hoàng Thiên tức giận, nhặt lên một cái gạt tàn, ném về phía Trương Lan Phượng. 
Choảng! 
"Ồ!" 
Ngay giữa miệng Trương Lan Phượng, toàn bộ bốn chiếc răng cửa của Trương Lan Phượng đều bị đập gãy! 
Nhìn lại cái miệng đầy máu của Trương Lan Phượng, khóc lóc ngồi xổm trên mặt đất, cả miệng đầy máu. 
"Me!" 
Lâm Ngọc An vội vàng chạy tới đỡ Trương Lan Phượng dậy, dù thế nào đi nữa, đây cũng là mẹ của cô, trên đời này chỉ có một. 
Tình mẹ con, dù Trương Lan Phượng không phải là con người.

Lâm Ngọc An vẫn yêu thương bà ấy. 
"Ngọc An con mau nhìn xem, răng cửa của mẹ đều bị rớt mất rồi, sau này làm sao mà ăn được!" 
Trương Lan Phượng buông tay ra, cầu xin Lâm Ngọc An nhìn xem. 
Lâm Ngọc An vừa nhìn, liền cau mày, bây giờ mẹ đã quá thảm rồi. 
Tất cả những chiếc răng cửa đều bị rụng sạch, trong miệng toàn là máu, thật quá thê thảm. 
Nhưng mà Lâm Ngọc An lại không thể oán trách Hoàng Thiên được, cô biết lần này Hoàng Thiên thật sự rất tức giận. 
Trước đây đã không chấp nhặt với Trương Lan Phượng, nhưng lần này, thật sự đã chạm vào giới hạn của Hoàng Thiên. 
Trương Lan Phượng không bị làm thịt, thì đã phải thắp hương cầu nguyện rồi, may mà đứa bé không sao, nếu không hôm nay Trương Lan Phượng chắc chắn phải chết. 
"Mẹ, con nói gì mẹ cũng không thích nghe, đây đều là mẹ tự chuốc hoa vào thân" 
Lâm Ngọc An nói với Trương Lan Phượng. 
Một câu nói khiến Trương Lan Phượng tức giận đến tức giận đến trợn tròn mắt. 
Bà ta vốn tưởng rằng Lâm Ngọc An sẽ nói thay bà ta, chí ít cũng sẽ trách móc Hoàng Thiên vài câu. 
Nào ngờ, con gái lại nói mình đáng đời.

Chỉ có điều dùng từ khéo léo hơn một chút mà thôi. 
"Đứa trẻ chắc chắn là không sao, phải không?" Hoàng Thiên hỏi Đào Văn Lâm và Phan Thanh Linh. 
"Chắc chắn là không sao" 
Đào Văn Lâm và Phan Thanh Linh đồng thanh trả lời, cả hai đều rất chắc chắn. 
Hoàng Thiên gật đầu, anh đã hoàn toàn yên tâm. 
"Coi như bà đã nhặt được một cái mạng, cút ngay, bước vào nhà tôi nửa bước, tôi sẽ đánh gãy chân của bà!" 
Hoàng Thiên quát lớn với Trương Lan Phượng. 
"Được, Hoàng Thiên, cậu, cậu là tên khốn! Dám ngược đãi với tôi như thế, cậu đợi đấy!" 
Trương Lan Phượng kêu khóc mắng chửi Hoàng Thiên, che miệng đi ra cửa. 
Lâm Ngọc An vô cùng lo lắng, cô thật sự sợ lời nói này của Trương Lan Phượng lại chọc giận đến Hoàng Thiên, thế thì coi như Trương Lan Phượng thật sự không thể sống nổi. 
"Bỏ đi, đứa bé không sao là may mắn rồi, cho dù bà ấy có sai như thế nào đi nữa cũng là mẹ em". 
Lâm Ngọc An nói nhỏ với Hoàng Thiên, nước mắt chảy dài, trong lòng cô rất khó chịu. 
"Đừng buồn nữa, cứ làm như những gì em nói.


Được không?". 
Hoàng Thiên sợ Lâm Ngọc An kích động nên nhanh chóng an ủi cô. 
"Ừm".

Lâm Ngọc An khẽ gật đầu, thở dài một hơi. 
Một bên là mẹ ruột, một bên là chồng.

Lâm Ngọc An cũng chỉ có thể dàn xếp mọi chuyện ổn thoả như thế này, đứa bé yên ổn mới là điều đáng giá nhất. 
Hoàng Thiên đỡ Lâm Ngọc An trở về phòng để cô nghỉ ngơi cho khoẻ, sau đó Hoàng Thiên cầm lấy điện thoại di 
động ra gọi đội bảo bệ đang bí mật bảo vệ xung quanh nhà mình. 
Đội bảo vệ tổng cộng có bốn người đang bảo vệ nhà của Hoàng Thiên, Hoàng Thiên nói với họ qua điện thoại rằng từ giờ trở đi không có lệnh của anh thì không ai được phép đến gần nhà anh nửa bước, kể cả Trương Lan Phượng! 
Thật sự có quá nhiều nguy hiểm tiềm ẩn, Hoàng Thiên không muốn Lâm Ngọc An lại đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào nữa. 
Ngay cả Trương Lan Phượng cũng có thể làm hại Lâm Ngọc An như vậy, thế thì ai chẳng nghĩ tới được? Quả thật là không thể không đề phòng. 
Sau một hồi tự trách bản thân, gương mặt Hoàng Thiên lộ ra từng cơn sát khí. 
Anh nghĩ đến kẻ cầm đầu, là tên Võ Phi đó! 
Từ miêu tả của Trương Lan Phượng, về cơ bản có thể kết luận được rằng bắt cóc Lâm Huỳnh Mai trong nhà Trương Lan Phượng.

Lại đe doạ Trương Lan Phượng, sai Trương Lan Phượng đầu độc Lâm Ngọc An, chính là Võ Phi 
Vừa nghĩ đến tên bại hoại này, Hoàng Thiên hận không thể lập tức bán mạng với tên này. 
"Ngọc An, em nghỉ ngơi cho tốt, anh ra ngoài một chút." Hoàng Thiên nói với Lâm Ngọc An. 
"Ừm! Mau đi cứu Lâm Huỳnh Mai đi, không biết em ấy đang ở đâu rồi" 
Lâm Ngọc An vừa nghĩ đến Lâm Huỳnh Mai, liền vô cùng lo lắng. 
Mọi chuyện thật sự rối tung cả lên, Lâm Ngọc An cảm thấy bản thân sắp không thể chịu được nữa. 
"Em yên tâm, Huỳnh Mai nhất định sẽ không sao, anh 
biết em ấy đang ở đâu" 
Hoàng Thiên an ủi Lâm Ngọc An. 
Tất nhiên, đây không phải là lời nói bừa, bởi vì Hoàng Thiên đã biết phải tìm ai để tính sổ, cũng biết đến chỗ nào để tìm Lâm Huỳnh Mai. 
"Vậy được, Hoàng Thiên, lần này toàn bộ đều nhờ vào 
anh." 
Lâm Ngọc An nắm chặt tay Hoàng Thiên.

"Anh biết rồi." Hoàng Thiên trả lời một tiếng rồi ra khỏi phòng. 
Trong phòng khách, đám người Lã Việt vẫn chưa rời đi, vì bọn họ rất hiểu Hoàng Thiên, biết rõ Hoàng Thiên sẽ làm gì sau đó. 
Hơn nữa Trương Lan Phượng đầu độc hại Lâm Ngọc An, Chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy, nếu không có sự xúi giục hay đe dọa của người ngoài thì làm sao Trương Lan Phượng có thể làm chuyện não tàn như vậy? 
"Cậu Thiên.

Không phải còn có người làm hại mợ chủ chứ?" 
Lúc này Lã Việt hỏi Hoàng Thiên. 
"Ừm." 
Hoàng Thiên nhàn nhạt gật đầu.

"Cậu Thiên, chúng tôi sẽ đi với cậu" Lã Việt nói, anh ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. 

Hoàng Thiên xua tay nói với Lã Việt: "Mọi người ở lại đây với lão Lâm và Thanh Linh trước đi.

Tôi ra ngoài một chút." 
"Cậu Thiên..".

Lã Việt và Tiêu Văn Hạ đi theo ra cửa. 
Hoàng Thiên không nói gì thêm nữa, anh sải bước ra khỏi nhà, lái xe ra đường lớn. 
Trên đường đi, Hoàng Thiên gọi điện cho Vũ Thanh, hẹn Vũ Thanh ra ngoài gặp mặt. 
Bên đường quốc lộ ở ngoại ô, Hoàng Thiên gặp mặt Vũ Thanh. 
Vũ Thanh dẫn theo vài người trong nhóm, anh ta biết Hoàng Thiên đột nhiên gọi anh ra ngoài, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn. 
"Cậu Thiên, đã xảy ra chuyện gì rồi?" Vũ Thanh hỏi Hoàng Thiên. 
Hoàng Thiên không oán trách gì Vũ Thanh, dù gì thì Vũ Thanh luôn coi trọng tình nghĩa, trước đây quen biết với Võ Phi, tối hôm qua giúp Võ Phi nói chuyện cũng là chuyện hợp tình hợp lý. 
Chỉ có điều Vũ Thanh cũng nhìn nhầm người, Võ Phi ngoài mặt trông khá tốt nhưng bên trong lại ác độc, nham hiểm như vậy. 
Kể một chút chuyện đã xảy ra cho Vũ Thanh, Vũ Thanh nghe xong, liền tức giận đến phát run. 
"Cậu chủ, tôi có lỗi với cậu chủ!" 
Vũ Thanh đứng thẳng tắp, có chút xấu hổ với Hoàng Thiên. 
"Đừng nói những chuyện này nữa, tôi chỉ muốn lập tức đi tìm Võ Phi" 
Hoàng Thiên trầm giọng nói. 
Vũ Thanh suy nghĩ một chút, nói với Hoàng Thiên: "Tôi đoán chừng Võ Phi hẳn là sẽ không dễ dàng lộ mặt đầu, tìm đến cậu ta, cần phải có thời gian." 
Hoàng Thiên nghiến răng, đầu còn có thời gian để từ từ tìm được? Lâm Huỳnh Mai rơi vào tay Võ Phi, một cô gái tựa như hoa như ngọc, thời gian lâu dài thế thì xảy ra chuyện gì chứ? 
Nói không chừng, lần này Lâm Huỳnh Mai đã bị hại rồi. 
"Chạy như thế nào cũng không chạy ra khỏi miếu? Đi, chúng ta đến trấn Kim Mã, tìm Kim Đại Thành! Võ Phi là cháu ngoại của ông ta.

Nếu Võ Phi không ở đó, coi như là xui xẻo cho Kim Đại Thành" 
Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.

"Vâng thưa cậu chủ, chúng ta đến trấn Kim Mã trước" Vũ Thanh gật đầu, chuẩn bị lên xe.

"Cậu có mang theo người không?" 
Sắc mặt Hoàng Thiên cực kỳ lạnh lùng, lúc này hỏi Vũ Thanh. 
Vũ Thanh nghe thấy vậy liền ngạc nhiên, nhưng anh ta nhanh chóng hiểu được dung ý của Hoàng Thiên. 
Lần này cậu chủ thật sự định giết người rồi! Xem ra tên Võ Phi này chết chắc rồi. 
Trong lòng Vũ Thanh nghĩ đến những điều này, nói với Hoàng Thiên: "Dẫn rồi, cậu chủ cứ yên tâm, Võ Phi đừng nghĩ rằng có thể sống sót" 
"Lên đường" 
Hoàng Thiên nói xong, lên xe của mình, nhấn ga lao ra đường, chạy về phía trấn Kim Mã..


Bình luận

Truyện đang đọc