CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Kim Đại Thành lắc đầu, một lúc lâu cũng không nói gì.

Tuy nhiên đôi mắt ông ta cứ vẩn vơ, suy nghĩ về những điều này. 
Lão già này là người từng trải, ông ta cảm thấy Mai Trân chắc chắn đã nhận tiền của Hoàng Thiên, nếu không thì làm sao đột nhiên trở nên giàu có được? Giỏi lắm cái thằng Hoàng Thiên, không ngờ mày còn rất giàu nha, thế mà cho cái con mụ Mai Trân kia tiền. 
Trong lòng Kim Đại Thành mắng Hoàng Thiên, ông ta cảm giác Hoàng Thiên đang đối đầu với nhà họ Kim, muốn hoàn toàn cướp Phan Thanh Linh đi. 
Hai cha con cùng nhau nghĩ như vậy, Kim Đại Thành còn tức hơn cả Kim Triết, bởi vì ông ta cảm thấy không còn mặt mũi nào để về trấn Kim Mã nữa, sẽ bị người ta chê cười mất. 
“Mẹ nó, nhất định là Hoàng Thiên đã cho Mai Trân tiền! Mẹ nó cái con mụ Mai Trân này thật kinh tởm, ai cho bà ta tiền là bà ta sẽ thân thiết với người đấy! Không được, chúng ta phải nhanh chóng trở về dạy dỗ lại con mụ này!” 
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Kim Đại Thành đột nhiên tức giận quát.

Một câu nói khiến cho lửa giận của tất cả người nhà họ Kim dấy lên. 
Lúc đầu khi bọn họ bị đám người Tiêu Văn Hạ dạy dỗ cho một trận, trong lòng bọn họ vẫn còn buồn phiền, hiện tại càng tức giận hơn. 
“Anh cả anh nói rất đúng, không thể để cho Mai Trân tự do tự tại sống vui vẻ thế được, con đàn bà này âm thầm trở về nhà, căn bản không để nhà họ Kim chúng ta vào mắt!” 
Kim Đại Hữu tức giận nói. 
Kim Đại Thành ra lệnh một tiếng, người nhà họ Kim đều rời khỏi bệnh viện theo ông ta. 
Người buồn bực nhất không ai khác ngoài Kim Triết, lúc này thằng nhóc này sắp tức điên rồi. 

Trong suy nghĩ của anh ta, Phan Thanh Linh là vợ chưa cưới của anh ta, Mai Trân là mẹ vợ của anh ta. 

Nhưng bây giờ cái người mẹ vợ tương lai này lại đầu quân vào đội Hoàng Thiên, Kim Triết không thể tha thứ được. 
Một đoàn người kéo nhau trở lại trấn Kim Mã, nhưng lại nhận được tin Mai Trân đã quay trở lại Hang động Thanh Linh. 
Kim Đại Thành không hề trì hoãn thêm một chút nào, dẫn người giết tới tận nhà. 
Lúc này Mai Trân đang ở nhà thử quần áo trang sức mới, bây giờ bà ta có bảy 
tỷ Hoàng Thiên cho, cảm giác toàn bộ thế giới này là của bà ta, bà ta muốn mua gì thì có thể mua cái đó. 
Ngay lúc bà ta đang đắc ý, Kim Đại Thành đá bay cửa nhà bà ta ra.

Đi theo sau lưng Kim Đại Thành chính là Kim Đại Hữu và người nhà họ Kim. 
Kim Triết cũng chống nắng đi theo tới, lúc đầu Kim Đại Thành không cho Kim Triết đi theo xem, nhưng Kim Triết sống chết đòi đi theo. 
Thấy người nhà họ Kim đuổi giết tới tận nhà, hơn nữa vẻ mặt lại không thân thiện, Mai Trần bị dọa sợ hãi. 
“Tổng giám đốc Thành, mọi người tới đây làm gì?” Mai Trân rặn ra một nụ cười, hỏi Kim Đại Thành. 
Vẻ mặt Kim Đại Thành tức giận, nói với Mai Trân: “Hừ, chúng tôi không thể tới nhà bà ư? Mới như vậy mà đã nhanh chóng muốn thoát ly quan hệ với chúng tôi sao?” 
Điều này.... 
Mai Trân bị hỏi vậy thì trong lòng hoảng sợ, bà ta phát hiện Kim Đại Thành giống như muốn giết bà ta vậy, thật đáng sợ. 
“Tổng giám đốc Thành, làm sao ông lại nói như thế, tôi hoan nghênh ông còn không kịp nữa là, ông mau vào đây ngồi đi.” 
“Bụp”.

Kim Đại Thành đủ tàn nhẫn, đá Mai Trân ngã lăn ra đất chỉ bằng một cước. 
Mai Trần hét lên đau đớn, bà ta biết hôm nay Kim Đại Thành sẽ không dễ dàng tha cho bà ta. 
“Tổng giám đốc Thành, ông làm cái gì vậy? Chúng ta sắp thành thông gia rồi, sao ông lại đánh tôi?” Mai Trần giả vờ không hiểu hỏi Kim Đại Thành. 
“Bà còn muốn diễn kịch trước mặt tôi? Tôi hỏi bà, bà lấy tiền ở đâu ra mua đồ trang sức với quần áo?” 
Kim Đại Thành chỉ vào quần áo hàng hiệu trên người Mai Trân và cả mấy đồ trang sức bằng vàng trên giường, chất vấn Mai Trân. 
Mai Trân cũng không phải người đơn giản, bà ta trợn mắt xạo chó: “Đây đều là tiền tiết kiệm của tôi nha! Tổng giám đốc Thành, làm sao ông có thể bắt nạt người khác như vậy, làm sao vừa mới vào nhà đã đánh người ta?” 
“Đừng có mà xạo chó với tôi! Để tôi nói hộ bà nhá, là cái tên Hoàng Thiên kia cho bà tiền, đúng không? Là nó mưu chuộc bà, đúng không? Có phải là bà định gả con gái co Hoàng Thiên, đúng không?” 
Kim Đại Thành giống như phát điên, liên tục chất vấn.

Mai Trân không nói được gì, đúng là bà ta đã cầm của Hoàng Thiên bảy tỷ. 
Về phần con gái Phan Thanh Linh với Hoàng Thiên là chuyện không thể nào, kể cả với Kim Triết cũng là chuyện không thể, bởi vì Phan Thanh Linh rất ghét Kim Triết. 

20 
Mai Trân nhận của Hoàng Thiên bảy tỷ, đồng thời đồng ý với Hoàng Thiên là sẽ không ép buộc Phan Thanh Linh gả cho Kim Triết nữa, như vậy đã hoàn toàn đắc tội với nhà họ Kim. 
Thấy Mai Trân không nói gì, Kim Đại Thành biết là mình đã đoán đúng. 
“Mẹ nó, toàn bộ trấn Kim Mã này đều đã biết bà gả con gái bà cho nhà họ Kim chúng tôi! Hiện tại bà lại muốn lật lọng? Mặt mũi của Kim Đại Thành tôi biết giấu đi đâu?” 
Kim Đại Thành tức giận mắng.

“Tổng giám đốc Thành, ông bớt giận, chúng ta có thể từ từ thương lượng 
“Thương lượng cái rắm! Con gái của bà sống chết không chịu ở bên con trai tôi, bây giờ bà lại muốn lật lọng, con mẹ nó bà không muốn sống nữa à?” 
Kim Đại Thành vừa chửi vừa đá Mai Trân, suýt chút nữa đánh chết Mai Trân tại chỗ. 
Hơn một phút sau, Mai Trân bị đánh cho chết mất. 
Bà ta làm sao mà chịu được một trận đòn như vậy? Sức lực của Kim Đại Thành rất lớn, đánh cho bà ta suýt nữa tê liệt. 
“Tổng giám đốc Thành, ông đừng đánh nữa, ông bảo tôi làm gì, tôi phối hợp với ông là được chứ gì?”. 
Mai Trân không chịu nổi nữa, cầu xin tha thứ. 
Kim Đại Thành chính là đang đợi bà ta nói câu này, hiện tại Kim Đại Thành chỉ muốn đưa Phan Thanh Linh trở về, gạo nấu thành cơm với Kim Triết, để Phan Thanh Linh trở thành con dâu của nhà họ Kim. 
Bằng sự hiểu biết của Kim Đại Thành về Phan Thanh Linh, ông ta biết cô gái này là một cô gái rất truyền thống, đoán chứng chỉ cần cô ấy gạo nấu thành cơm với Kim Triết, cô ấy sẽ không thể không ở chung với Kim Triết. 
“Bà lập tức gọi điện thoại bảo con gái bà về đây, tôi không cần biết bà dùng biện pháp gì, trong hôm nay tôi nhất định phải nhìn thấy con gái bà!” 
Kim Đại Thành dùng giọng điệu ra lệnh với Mai Trân.

Mai Trân cười toe toét, bà ta biết là mình không vượt qua được cửa ải này. 
Cho dù đã hứa với Hoàng Thiên như thế nào thì bây giờ cũng không tính, hiện tại bà ta chỉ có thể nghe theo Kim Đại Thành, nếu không Kim Đại Thành sẽ đánh chết bà ta. 
“Được được, Tổng giám đốc Thành, bây giờ tôi lập tức gọi điện thoại cho Đào Văn Lâm, bảo ông ta chuyển lời lại cho con gái tôi, được không?” 
Mai Trân lo lắng hỏi Kim Đại Thành.

Hai mắt Kim Đại Thành đảo xung quanh, ông ta vẫn rất gian xảo. 
Kim Đại Thành rất là sợ hãi Hoàng Thiên, ông ta không muốn Hoàng Thiên biết chuyện này. 
Nếu để Hoàng Thiên biết, chắc chắn anh ta sẽ không để cho Phan Thanh Linh 
trở lại trấn Kim Mã, cho dù Phan Thanh Linh có trở về thì Hoàng Thiên cũng sẽ đi theo. 
Vừa nghĩ đến Hoàng Thiên, Kim Đại Thành cảm thấy đau đầu. 
“Không được, cái tên Đào Văn Lâm kia không phải người của Hang động Thanh Linh, càng không phải là người của trấn Kim Mã, ông ta là người của thành phố Bắc Ninh, là chó săn của Hoàng Thiên!”. 
Kim Đại Thành giận dữ hét lên, sau đó nói tiếp: “Như vậy đi, bà gọi điện cho Đào Văn Lâm, sau đó bảo Phan Thanh Linh dùng điện thoại của Đào Văn Lâm gọi lại cho bà.” 
Dứt lời, Kim Đại Thành đưa điện thoại của ông ta cho Mai Trân. 

“Tổng giám đốc Thành, không cần, hôm nay tôi có mua điện thoại và sim điện thoại mới” 
Mai Trân móc điện thoại mới từ trong túi ra.

Kim Đại Thành nhìn thấy thì càng tức giận. 
Nhưng mà ông ta cũng không nói gì, bảo Mai Trần gọi điện thoại cho Đào Văn Lâm. 
Mai Trân nào dám không nghe theo, bà ta gọi điện thoại cho Đào Văn Lâm, bảo Đào Văn Lâm kêu Phan Thanh Linh gọi lại. 
Không đến nửa tiếng sau, điện thoại của Mai Trân vang lên.

“Mẹ, có chuyện gì mà gọi con gấp như vậy?” 
Giọng nói lo lắng của Phan Thanh Linh truyền tới.

“Thanh Linh à, những chuyện mẹ sắp nói con tuyệt đối không được nói với ai, bao gồm cả Đào Văn Lâm”. 
Mai Trân vội vàng hét lên.

Phan Thanh Linh nghe thấy tiếng Mai Trân hoảng loạn, cô ấy biết chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra. 
“Được mẹ, mẹ đừng vội, có chuyện gì từ từ nói” 
Cô gái hiếu thảo không chịu được khi thấy mẹ mình như vậy, vội vàng an ủi Mai Trần. 
“Con nhanh chóng trở về đây đi, con mà không về thì mẹ sẽ bị giết đó, còn nữa, con không được nói cho bất cứ ai, đặc biệt là Hoàng Thiên, nhất định không được nói cho nó biết” 
Mai Trân nói. 
Đầu óc Phan Thanh Linh ong lên một tiếng, cô ấy biết, nhất định là người nhà họ Kim ép Mai Trân. 
“Mẹ, có phải là người nhà họ Kim ép buộc mẹ không? Mẹ đừng sợ, anh Hoàng Thiên sẽ giúp chúng ta”. 
“Con đừng nhắc đến cái tên Hoàng Thiên kia nữa! Chuyện này mà để Hoàng Thiên biết, mẹ chắc chắn sẽ chết! Nếu con còn là con gái mẹ thì nhanh chóng về 
nhà ngay cho mẹ, hôm nay con mà về trễ, mẹ sẽ bị người ta giết chết” 
.


Bình luận

Truyện đang đọc