CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưỡi dao sắc lạnh kề trêи cổ Bạch Anh Dũng, Bạch Anh Dũng sợ quán lưỡi, miệng há hốc không ngậm lại được.

Tuy ông ta cũng là kẻ tàn bạo, nhưng chắc chắn thuộc loại người tham sống.

Bao năm qua vì tiền không từ thủ đoạn, chỉ để sông cuộc đời buông thả của người giàu có, hiện tại ông ta đã có được cuộc sống như thế.

Làm sao mà ông ta lại nỡ chết đi được? “Cậu Thiên, cậu Thiên! Cậu đừng kϊƈɦ động, chúng ta có chuyện gì cứ từ từ mà nói.”

Bạch Anh Dũng hoảng hốt chắp tay vái Hoàng Thiên, đã sợ đến ướt cả quần.

“Từ từ nói? Ông còn có thể nói được gì? Còn gì có thể khơi gợi hứng thú của tôi được nữa?”

Hoàng Thiên cười mỉa mai, hiện tại anh không muốn nghe Bạch Anh Dũng ba hoa nữa, dứt khoát giải quyết luôn bằng một dao cho nhanh.

“Cậu Thiên, cậu bình tĩnh đã, tôi còn có ích.

Cậu hãy tin tôi!”

Bạch Anh Dũng cuống quýt cả lên, gào thét với Hoàng Thiên.

“Ông còn có ích? Ông được tích sự gì?”



Tiếu Châu lạnh lùng hỏi Bạch Anh Dũng.

“Tôi biết một tin quan trọng, tôi nghĩ cậu Thiên cũng sẽ rất hứng thú.

Chỉ cần cậu tha mạng cho tôi, tôi sẽ cho cậu biết.”

Bạch Anh Dũng căng thẳng nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn Bạch Anh Dũng, dựa vào trực giác, anh cảm thấy có lẽ Bạch Anh Dũng không nói bậy bạ.

“Nói đi, chỉ cần tin tức mà ông nói thật sự quan trọng, tôi có thể cân nhắc việc giữ lại cái mạng chó của ông.”

Hoàng Thiên dịu giọng lại nói với Bạch Anh Dũng.

Cuỗi cùng Bạch Anh Dũng đã thở phào được một hơi, đối với ông ta, được sông quá quan trọng, ông ta không muốn chất.

“Cậu Thiên, cậu còn phải hứa với tôi, tha cho cả con trai tôi nữa, thả cho chúng tôi đi.”

Bạch Anh Dũng nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe thấy vậy chau mày lại, tên Bạch Anh Dũng này cũng thật lớn gan,

Bình luận

Truyện đang đọc