Tùy là Hoàng Văn Thành rất là lăng nhăng, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm, nhưng ông ta cũng biết chừng mực.
Còn đối với đứa con trai riêng Hoàng Minh Triết này, Hoàng Văn Thành lại cảm thấy đứa con trai này thật sự không nên thân mà Lâm Ngọc An là chị dâu của Hoàng Minh Triết, thằng nhóc này còn dám nảy sinh ý định đó với Lâm Ngọc An nữa? Nhưng mà Lâm Ngọc An cũng thật sự là rất quyến rũ, nhưng trong lòng nhung nhớ chút thôi thì cũng được rồi, nó lại còn ấp ủ muốn hoán đổi vị trí em chồng thành chồng của Lâm Ngọc An.
Hoàng Văn Thành tức đến cản răng phát ra cả âm thanh, ông ta thật sự muôn đánh chết đứa con trai này.
Nhưng dù sao cũng là con trai ruột của mình, lại là con trai riêng của ông ta, mấy năm này cứ phiêu bạc bên ngoài chưa bao giờ được nuôi dưỡng ở nhà họ Hoàng, nói thế nào thì Hoàng Văn Thành vẫn cảm thấy có chút hổ thẹn và nợ chút gì đó đối với Hoàng Minh Triết.
Hoàng Văn Thành suy nghĩ bản thân ông ta có ba người con trai, Hoàng Thiên lúc còn rất nhỏ đã bị ép đến nỗi phải bỏ trốn khỏi nhà họ Hoàng, còn Tiêu Đông Mai sinh cho ông ta một người con trai thì lại chết yểu, cộng thêm đứa con trai riêng Hoàng Minh Triết, thì dạo gân đây mới dọn về nhà họ Hoàng mà thôi.
Đúng thật là giống như bị ma trù, Hoàng Văn Thành cũng cảm thấy cuộc đời mình đúng như một vở kịch.
“Cha, cha, đừng tin những gì Hoàng Thiên và vợ của anh ta nói, họ đang cắn ngược lại con thôi, cha hãy tin tưởng con!”
Hoàng Minh Triết có chút vội vàng, mếu máo nói với Hoàng Văn Thành.
“Mày im miệng cho tao.”
Hoàng Văn Thành hung dữ trừng mắt nhìn Hoàng Minh Triết một cái, trong lòng nghĩ cái thằng khốn này, con dám mở trước mặt ông đây diễn kịch nữa sao? Ông đây già rồi chứ đâu có hồ đồ như thế? Hoàng Minh Triết thấy biểu cảm của Hoàng Văn Thành, thì đã biết không thể giấu được Hoàng Văn Thành, lòng của cậu ta trong chốc lát nguội lạnh.