CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



"Lão già khốn nạn! Ông con mẹ nó đang nói chuyện với ai hả? Ông là cái thá gì chứ!" 
Trần Bảo Lượng giận dữ mắng. 
"Cậu chủ, tôi không chịu nổi cậu ta nữa, tôi rất muốn đấm cho cậu ta một cái." 
Quản gia Trần hướng về phía Hoàng Thiên xin ý kiến. 
"Sao cũng được." 
Hoàng Thiên xua xua tay. 

"Mày dám!" 
Trần Bảo Lượng nhìn chằm chằm vào quản gia Trần. 
"Cậu xem tôi dám hay không dám!" 
Quản gia Trần tiến lên, kéo cổ áo của Trần Bảo Lượng, sau đó là một trận đánh táo bạo! 
Những người trong nhà hàng đều chết lặng.

Những vị khách khác đang ăn cũng đã dừng ăn từ lâu để xem vở kịch hay này. 
Ông chủ và nhân viên phục vụ của nhà hàng cũng trốn ra xa, họ đều sợ hãi, không ai dám lên khuyên can bọn họ. 
Bởi vì tất cả mọi người đều có thể nhìn ra bây giờ là cuộc chiến giữa các vị thần, bọn họ thật không dám đến đó tự tìm phiền phức. 
Chẳng mấy chốc, tên nhóc Trần Bảo Lượng này đã bị áp đảo, bị đánh bầm dập 
mặt mũi, cả khuôn mặt đều là máu me! 
"Con mẹ nó, quản gia Trần ông thật đủ độc ác, bổn thiếu gia tao đây sẽ giết ông!" 
Trần Bảo Lượng tức giận hét lên, lấy con dao gọt hoa quả trong túi ra, đâm về phía ngực người quản gia Trần. 

Thực lực của quản gia Trần cũng rất là mạnh, ông ta tay không đoạt dao và đè Trần Bảo Lượng xuống nền gạch. 
Lần này Trần Bảo Lượng thật sự thảm rồi, răng cửa gõ mạnh vào góc bàn ngã xuống đất.

Hai chiếc răng cửa của Trần Bảo Lượng cũng đã được vinh quang mà về hưu. 
"Anh Bảo Lượng!" 
Ngô Vũ Đình cũng ngẩn cả ra, nhanh chóng đỡ lấy Trần Bảo Lượng ngồi dậy, giúp anh ta kiểm tra vết thương. 
Trần Bảo Lượng đã trở nên tức giận đến mức đầu óc không còn tỉnh táo.

Anh ta từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ chịu thiệt thòi như vậy, huống chi là bị đánh thành ra như thế này. 
Anh ta che miệng lại, sắc mặt xanh mát, không nói một lời nào nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào quản gia Trần. 
Hoàng Thiên ngồi ở đó rất nhàn nhã, lúc này mới châm một điếu thuốc, nhìn cái người đã phát điên lên trước mặt. 
Rõ ràng, ánh mắt của Trần Bảo Lượng tràn đầy sát khí.


Tên thằng nhóc này thậm chí còn có ý định giết người. 
Nhưng theo quan điểm của Hoàng Thiên, đó không phải là vấn đề gì to tát cả. 
Đúng lúc này, một chiếc xe công vụ nhanh chạy đến ngay cửa ra vào bên ngoài 
nhà hàng, bảy tám người đàn ông vạm vỡ hùng hổ xông vào. 
"Cậu chủ Bảo Lượng! Cậu đây là bị người ta đánh sao hả?" 
Sau khi một người đàn ông hai mươi bảy hai mươi tám tuổi dẫn đầu đám đông lao vào, hắn ta lao thẳng ngay đến chỗ Trần Bảo Lượng. 
Nhìn người đàn ông bắp tay trần có hình xăm đầy mình, Trần Bảo Lượng vô cùng bức xúc: "Tao đã bị đánh rồi đó.

Hổ mày nhanh chóng giết chết hết hai kẻ đó cho tao!".


Bình luận

Truyện đang đọc