CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Hoàng Thiên nghe được lời này, thật sự không thể kìm chế được ngọn lửa trong lòng.

Chuyện gì có thể xảy ra với một cặp sinh đôi chưa đầy tháng chứ, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chẳng lẽ bị bệnh rồi?
Nhưng nếu chỉ là một vấn đề nhỏ như cảm lạnh và sốt, bà xã sẽ không hét lên một cách lo lắng như vậy.

Hoàng Thiên trong lòng sôi trào, con gái giống như người tình nhỏ của anh, trong vòng hai ngày sau khi anh rời đi đã xảy ra chuyện!
WE
"Em đừng vội, chậm rãi nói, có chuyện gì sao?"
Hoàng Thiên bước đi nhanh hơn chạy về hướng nhà mình.


"Con gái đột ngột lên cơn co giật và nôn ra máu! Mẹ và em vừa ra khỏi nhà và chuẩn bị đưa con đến bệnh viện!"
Lâm Ngọc An vội vàng nói.

"Em đừng đi ra ngoài, anh sẽ về ngay!"
Hoàng Thiên nhìn chăm chăm vào nhà mình.

Lúc này khuyên Lâm Ngọc An không nên đi ra ngoài.

Còn đang trong thời gian ở cữ thì làm sao ra khỏi nhà được? Lỡ như trúng gió tà độc nào thì sẽ để lại bệnh, như vậy thì sẽ hoàn toàn không chữa được nữa.

Nhưng Lâm Ngọc An không thể suy nghĩ nhiều như vậy nữa, mạng sống của con gái đang khó giữ, sao cô có thể lo sợ nhiều như vậy?
Cô đang định kiên quyết lần nữa, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên chạy cũng rất nhanh, tinh huống cấp bách, vội vàng trở về nhà.

Vào sân biệt thự, Hoàng Thiên thấy Lâm Ngọc An ôm con gái, đang định bước vào trong xe.

Còn Trương Lan Phượng thì đang bế con trai của Hoàng Thiên, cũng đang chuẩn bị leo lên xe.


Lâm Huỳnh Mai thì ngồi ở vị trí lái xe, chuẩn bị lái xe đến bệnh viện.

Chỉ sau khi họ nhìn thấy Hoàng Thiên, sự lo lắng mới thuyên giảm.

"Anh rể, nhanh lên! chậm nữa sợ sẽ nguy hiểm mất!"
Lâm Huỳnh Mai lo lắng đến mức bật khóc mắng Hoàng Thiên.

Lúc này cô ấy không lên xe, mà ngồi vào ghế phụ, để cho Hoàng Thiên lái.

Hoàng Thiên cũng không kịp nói, Lâm Ngọc An cũng nhanh chóng lên xe, nhìn con gái mình đang nắm trong tay của bà xã.

Khi nhìn thấy vết máu trên khóe miệng của con gái, mắt nhắm nghiền và cơ thể co giật, trái tim Hoàng Thiên như thắt lại.

Khởi động xe, Hoàng Thiên quay đầu xe tại chỗ, rồi lái xe lao ra khỏi biệt thự.

"Cậu lái đi đâu vậy? Hướng đó không có bệnh viện! Cứ thích lái xe đi lung tung, cũng không ở nhà chăm sóc Lâm Ngọc An và con cái, bây giờ xảy ra chuyện rồi, cậu vui chưa!"
Trương Lan Phượng không ngừng ở phía sau khiển trách Hoàng Thiên.

"Câm miệng!"
Hoàng Thiên tức giận nói, lúc này Hoàng Thiên làm sao có thể để mặc cho Trương Thiên Vân muốn nói gì thì nói chứ.


Trương Lan Phượng sắc mặt xanh mét, bà ta còn muốn nói thêm vài câu với Hoàng Thiên, nhưng lại không dám, bởi vì bà ta phát hiện Hoàng Thiên đường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên.

"Hoàng Thiên, anh đi đâu vậy?"
Lâm Ngọc An vội vàng nói.

"Đừng hỏi Ngọc An, đến đó tốt hơn là đến bệnh viện"
Hoàng Thiên cũng không giải thích nhiều, lái xe thẳng đến phòng khám Đông Y chỗ Phan Thanh Linh làm việc.

Trên đường đi, Hoàng Thiên gọi điện thoại cho Phan Thanh Linh để xác định xem cô ấy có đang ở trong phòng khám Đông Y hay không.

Hôm nay Phan Thanh Linh thật sự đến bệnh viện làm việc, buổi sáng mới về, hiện tại đang khám bệnh tại phòng khám.

Hoàng Thiên tâm tình ổn định hơn, điều khiển xe chạy nhanh nhất có thể, không tới năm phút đã đến được phòng khám Đông Y
"Hoàng Thiên cậu không lầm đó chứ? Đứa bé đã như thế này, cậu còn không mau đưa đi bệnh viện, còn đưa đến chỗ quỷ quái này làm gì, cậu muốn con gái mình chết ở đây hả?".


Bình luận

Truyện đang đọc