CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Về phần thằng nhóc Tần Khải, Hoàng Thiên cũng lười đến tra khảo gã, nên đã giao thằng nhóc ấy cho Tiêu Văn Hạ xử lý.

Nhưng khiến Hoàng Thiên không ngờ đến, đó là trong thời gian dài như vậy, anh cũng đã đưa vợ về nhà một chuyến.

Mà khi quay lại, Tần Khải này vẫn chưa thành thật khai ra sao? Khi Hoàng Thiên mở cửa bước vào.

Anh phát hiện ra Tiêu Văn Hạ cùng với đám đàn em vẫn đang xử lý thằng nhóc Tần Khải này.

Nhìn gương mặt này, Hoàng Thiên suýt nữa không nhận ra đây là Tần Khải.

Anh thấy đầu Tân Khải sưng to, mặt mũi đều sưng lên, căn bản nếu không nhìn kĩ thì không thể nhận ra đây chính là Tần Khải ngày trước.

“AI Đừng đánh nữa mà.

Tôi không biết gì cả thật mà.

Các người có giết chết tôi cũng võ dụng thôi!" Tần Khải tuyệt vọng hét lên, nhìn Tiêu Văn Hạ và đám đàn em, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.

Tiêu Văn Hạ nào quan tâm đến bộ dạng Tần Khải ra sao? Hoàng Thiên giao Tần Khải cho anh ta xử lý, đương nhiên anh ta phải giúp đỡ Hoàng Thiên tra khảo đàng hoàng tên nhóc Tần Khải này.

Và theo như những gì Tiêu Văn Hạ biết về ông trùm tổ chức sát thủ Ưng Hồn, Tần Song Ưng không phải là người tốt đẹp gì.

Vì tiên, Tần Song Ưng có thể làm bất cứ việc gì, mấy năm nay anh ta đã giết chết bao nhiêu người vô tội cơ chứ.

Vì vậy Tiêu Văn Hạ tra khảo Tân Khải không hề nương tay khách khí chút nào.

“Mẹ kiếp, miệng mày vẫn còn cứng nhỉ? Cha mày đang ở đâu mà mày còn không biết à?”

Tiêu Văn Hạ chửi bới, sau đó túm tóc Tân Khải, đấm mạnh vào mặt gã ta.



Tần Khải không nhịn được nữa, ngồi phịch xuống đất, thằng nhóc này bị đánh đau đến phát khóc.

“Hu hu hu hu hu.

Tôi thực sự không biết mà.

Vừa nãy tôi gọi điện cho cha tôi.

Ông ấy lập tức tắt điện thoại...”

Tần Khải tuyệt vọng khóc, không còn quan tâm đến mặt mũi, bởi vì gã ta đã không thể chịu được một cú đánh nào nữa rồi.

“Gọi điện không được thì không tiếp tục gọi nữa à?”

Hoàng Thiên bước tới, lạnh lùng nói.

Tiêu Văn Hạ và mấy tên đàn em chỉ lo để ý Tần Khải, lúc này mới thấy Hoàng Thiên đã bước đến.

“Anh Hoàng, thằng nhóc này vẫn cứng mồm cứng miệng, anh cứ để bọn em thu nhập nó.”

Tiêu Văn Hạ tức giận nhìn chằm chằm Tần Khải đang ngôi dưới đất, nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên xua tay ra hiệu Tiêu Văn Hạ đừng đánh nữa.

Bởi vì nếu tiếp tục đánh đấm, Tần Khải có thể bị đánh chết luôn đấy.

“Mày hãy ngoan ngoãn gọi điện cho cha mày đi, sau đó yêu cầu ông ta đến gặp tao.”

Hoàng Thiên ngồi xổm xuống, võ võ gương mặt thảm hại của Tần Khải, không nóng không lạnh nói.



Tần Khải thầm nguyền rủa Hoàng Thiên, Anh ta vô cùng đau khổ chán nản, gặp được Hoàng Thiên quả thực như gặp phải ma quỷ.

Sợ bị đánh lần nữa, Tần Khải đành phải gọi điện cho cha mình.

Lần này, cuộc gọi cuối cùng cũng đã được kết nối.

“Cha! Cha mau đến cứu con đi, con đang ở trong tay Hoàng Thiên, anh ta ta sẽ đánh chết con mất...”

Ngay khi điện thoại được kết nối, Tần Khải đã lập tức khóc to.

Giọng nói âm u nham hiểm của Tần Song Ưng từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Con trai, đừng khóc, cha sẽ bắt Hoàng Thiên phải trả giá đắt.

Con đưa điện thoại cho Hoàng Thiên, cha có điêu muốn nói với nó.”

“Anh Hoàng Thiên, cha tôi có điêu muốn nói với anh..."

Tần Khải đã ngoan ngoãn hơn rất nhiêu.

Gã ta rụt rè đưa điện thoại cho Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cầm lấy điện thoại di động của Tần Khải, trầm giọng nói: “Ông là Tân Song Ưng?”

“Đúng vậy, cậu Thiên này.

Tao yêu câu mày thả con trai của tao ra ngay lập tức.

Nếu không e rằng mày sẽ phải hối hận và trả giá đắt đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc