Thấy quản gia Trần lo lắng như vậy, Hoàng Thiên cũng nhận ra trong lòng của ông ấy đang lo lắng điều gì.
“Quản gia Trần, ông không cân phải lo lắng, chuyện tiếp theo nên làm sao tôi đều năm chắc trong lòng.
Hơn nữa tất cả đều không liên quan tới ông.”
Hoàng Thiên nói với quản gia Trần.
Quản gia Trần sửng sốt một chút.
Tranh thủ thời gian gật đầu nói: “Vâng vâng vâng, tôi biết rồi, cậu chủ, vậy tôi đi trước.”
“Đi đi.”
Hoàng Thiên phất tay với quản gia Trần.
Quản gia Trần mang theo người rời khỏi nơi này, mang ba người Rông Đen hôn mê bất tỉnh đi.
Xác Hổ Đen cũng cùng chở theo, Hoàng Thiên biết quản gia Trân sẽ tự xử lý thỏa đáng.
“Đau chết tôi.
Tôi không sống được, tôi muốn chết quá..."
Hoàng Minh Triết ôm đầu, nằm ở đó lẩm bẩm nói.
Hoàng Thiên thấy thằng nhóc này đã tỉnh, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt không khỏi lóe lên.
“Lập tức đứng lên cho tôi, đừng giả chết nữa."
Hoàng Thiên tức giận nói.
Trong lòng Hoàng Minh Triết cũng hận chết Hoàng Thiên, bây giờ cậu ta cũng không hề nhận ra lỗi lầm của mình, chỉ do sợ Hoàng Thiên mà thôi.
Nếu có cơ hội, cậu ta sẽ ngay lập tức chơi chết Hoàng Thiên, càng sẽ không bỏ qua cho Lâm Ngọc An.
Nhưng hết cách, cậu ta vốn cũng không phải là đối thủ của Hoàng Thiên, hơn nữa bây giờ có thể sống được hay không còn dựa vào suy nghĩ của Hoàng Thiên.
“Anh cả, đầu em đau quá, không đứng dậy nổi.”
Hoàng Minh Triết nhìn Hoàng Thiên nói.
“Không dậy nổi đúng không? Tao giúp mày một chút nhé?”
Hoàng Thiên cầm một cái ghế, đi đến bên cạnh Hoàng Minh Triết.