CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Nhận ra điều này khiến Hoàng Thiên vô cùng tức giận.

Anh cũng hối hận vì không nhận ra sớm hơn, nếu như vậy anh sẽ không bao giờ đưa vợ mình đến nơi này.

“Ngọc An, chúng ta đi thôi.”

Hoàng Thiên bước vội đến bên này rồi kéo tay Lâm Ngọc An đi về rời đi.

Mặc kệ sắc mặt Trương Lan Phượng đang dần trở nên khó coi hơn, khiến bà ta phải tức đến giậm chân.

“Đứng lại đó! Hoàng Thiên cậu nghĩ mình đang làm cái gì vậy hả?”

Trương Lan Tuyết xông tới, chắn ngay trước mặt Hoàng Thiên, bà ta trừng mắt với cậu rồi kéo lấy tay Lâm Ngọc An, không để cô rời đi cùng Hoàng Thiên.

“Làm cái gì? Tôi phải hỏi bà câu đó mới đúng, Trương Lan Phượng rốt cuộc bà muốn thế nào đây, bệnh cũ của bà lại tái phát à?”

Đến mức này thì Hoàng Thiên không nhịn Trương Lan Phượng nữa, anh mặc kệ mặt mũi bà ta trước mặt người khác mà lạnh lùng nói.

Sự thay đổi này lập tức khiến Trương Lan Phương tức giận, bà ta đẩy Hoàng Thiên rồi quát lên: “Cậu mau thả Ngọc An ra! Hoàng Thiên, cậu có còn coi tôi là mẹ vợ không hả, đồ bất hiếu, ngay trước mặt người ngoài cậu dám gọi thẳng tên mẹ vợ mình, lại còn nói tôi như vậy, có còn biết trêи biết dưới thế nào không?”

“Đúng vậy… Lan Phượng là mẹ vợ của anh đấy, sao anh có thể vô lễ gọi thẳng tên như vậy chứ?” Phạm Văn Hồng đứng gần đó cũng lên tiếng bênh vực Trương Lan Phượng.

Ông ta khoanh tròn tay, đánh giá Hoàng Thiên từ trêи xuống dưới rồi khinh khỉnh hừ lạnh.

“Ông là cái thá gì, chuyện nhà chúng tôi đến lượt ông nhúng mũi vào à?”

Hoàng Thiên lạnh lùng liếc ông ta rồi đáp trả.

Phạm Văn Hồng không ngờ lại dám phản bác lại, tên Chu Thiên này cũng dũng cảm đấy.

Người bình thường gặp phải khí thế cùng cái bộ đáng giàu chảy mỡ của ông ta thì ai nấy cũng phải cúi đầu, người khác cũng phải kiêng nể vài phần. Không ngờ hôm nay gặp được cái tên Hoàng Thiên không biết trời cao đất dày này lại dám hỗn hào với ông ta khiến ông ta cảm giác như bị người vả một phát vậy, rất tức giận!

“Ha ha, được rồi, được rồi, cậu thanh niên trẻ tuổi rất kiêu ngạo.”

Phạm Văn Hồng, tên cáo già này chả sắp thành tinh rồi. Dù ông ta có phân nộ đến đâu nhưng ngoài mặt vẫn có thể cười ha hả, khiến người ta chả lần được đâu mới là bộ mặt thật của gã.

Tâm trạng của Hoàng Thiên rất tệ, chẳng có đâu thời gian tốn nước bọt cùng Phạm Văn Hồng. Lúc này anh liếc sang thằng con của ông ta.

Giờ phút này Phạm Văn Doãn dãi đã chảy đầy đất rồi. Thằng này cứ tưởng Lâm Ngọc An chỉ là có chút nhan sắc thôi, nhưng nhìn thấy Lâm Ngọc An từ giây phút đầu tiên thì cậu ta đã hiểu, khuynh quốc khuynh thành là gì.

Con gái vây quanh Phạm Văn Doãn rất nhiều, đủ mọi loại thành phần, gầy, béo, cao, lùn, từ thảo mộc đến thảo mai có đủ cả và hầu như đều được xem là mỹ nữ. Nhưng để những mỹ nữ kia lên bàn cân với Lâm Ngọc An thì quả thực quá không công bằng với họ.

Được nhìn dung mạo Lâm Ngọc An ở khoảng cách gần khiến hai con mắt của cậu ta như muốn dính lên người Lâm Ngọc An vậy, ánh nhìn ghê rợn tới mức Lâm Ngọc An phải giật nảy mình.

Phạm Văn Doãn cứ nhìn chằm chằm Lâm Ngọc An như thế, mặc kệ mấy người khác đang nói cái gì, nhìn như thể sợ bỏ lỡ mất một giây nào, tham làm không biết điểm dừng mà thưởng thức.

Hoàng Thiên nhìn thấy bộ dạng này của Phạm Văn Doãn thì đoán được ngay nhân phẩm tên này thế nào, trong lòng cũng biết rõ “trận chiến” hôm nay không thể tránh khỏi rồi, “chiến dịch bảo vệ vợ yêu” khởi động!

Lâm Ngọc An cũng cảm nhận được ánh nhìn bất nhã của Phạm Văn Doãn, làm sao người này không biết xấu hổ quá vậy? Nhìn chằm chằm người khác dù mới gặp lần đầu, khiến gai ốc của cô muốn nổi lên đầy người rồi!

“Mẹ, mẹ gọi con đến đây gấp thế là có chuyện gì?”

Vẻ mặt Lâm Ngọc An đầy nghiêm túc nhìn Trương Thục mà hỏi.

Cô cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này cùng Hoàng Thiên, nếu như tiếp tục bị Phạm Văn Doãn nhìn như vậy cô chắc không nhịn nổi mà đánh người mất.

“Ha ha, mẹ vẫn chưa giới thiệu xong, đây là Phạm Văn Hồng, là bạn học thời cấp ba của mẹ”

Trương Lan Phượng giới thiệu lại Phạm Văn Hồng với Lâm Ngọc An lần nữa.

“Chào chú Hồng.”

Lâm Ngọc An vẫn đầy đủ lễ phép mà chào hỏi.



Phạm Văn Hồng rất gian xảo, ông ta nhìn vẻ mặt của Phạm Văn Doãn, ông rất hiểu rõ thằng con này của mình, liếc cái đã biết Văn Doãn bị Lâm Ngọc An làm cho mê muội rồi!

Không chỉ có đứa con là Phạm Văn Doãn bị mê hoặc, cái lão già biến thái Phạm Văn Hồng này cũng bị vẻ đẹp của Lâm Ngọc An làm cho mê điên mê đảo.

Giống! Thực quá giống Trương Lan Phượng thời trẻ, hơn nữa còn là bản nâng cấp, tinh xảo gấp mười lần nữa kial Phạm Văn Hồng cảm thán trong lòng hồi lâu rồi mới đáp lại Lâm Ngọc An.

“Ha ha, con quả thực là đứa hiểu lễ nghĩa, rất được.”

Đối mặt với đôi mắt him him của Phạm Văn Hồng, Lâm Ngọc An cảm thấy cạn lời rồi.

Hai người này chắc chắn là cha con ruột!

Cái bộ dáng háo sắc sao có thể giống nhau tới vậy cơ chứ? Hai kẻ này mấy đời rồi chưa nhìn thấy giống cái nào sao? Mà sao nhân cách lại có thể rách nát tới mức này chứ?

Với hai người này, ngôn ngữ của Lâm Ngọc An đã bị sa mạc hóa, cảm nhận lần đầu gặp mặt đã về số âm.

“Mẹ, công việc của con còn đang chất đống đấy, rất nhiều việc cần phải xử lý nên giờ con phải trở lại công ty ngay.”

Cô quay sang nói với Trương Lan Phượng rồi chuẩn bị lên xe rời đi với Hoàng Thiên.

Nhưng Trương Lan Phượng làm sao có thể để cô rời đi dễ dàng như vậy được, bà ta còn đang muốn để cô ở lại tâm sự với Phạm Văn Doãn nữa kia.

“Ngọc An, con đừng đi vội, chú Hồng thi thoảng mới có dịp xuống Bắc Ninh chơi một lần, đây lại là lần đầu tiên gặp mặt nữa sao có thể cứ bỏ đi được, thật không lễ phép.”

Trương Lan Phượng vừa nói vừa xông đến trước mặt Lâm Ngọc An, bà ta “điên cuồng” nháy mắt ra hiệu cho cô.

Lâm Ngọc An tương đối hiểu tính tình của Trương Lan Phượng nên vừa liếc thấy bà ta lúc này thì cô hiểu ngay.

Xem ra đúng như Hoàng Thiên nói, bà mẹ này của cô hôm nay phát bệnh mà chưa uống thuốc rồi, lại muốn bán cô cho mấy tên công tử bột hệ con ông cháu cha à?

Trong lòng Lâm Ngọc An khó chịu lắm rồi, cô nói với Trương Lan Phượng: “Có gì đợi con tan làm rồi nói.”

Nói xong cô cũng kệ Trương Lan Phượng thế nào mà lên xe rời đi cùng Hoàng Thiên.

Thấy thế Trương Lan Phượng vội vàng chạy theo, bà ta quyết tâm muốn chia rẽ Lâm Ngọc An với Hoàng Thiên vì thế khiến bà ta chạy rất nhanh đến trước xe của hai người.

“Hoàng Thiên, anh cần làm gì thì đi trước đi, để Văn Doãn đưa Ngọc An đến công ty cho”

Trương Lan Phượng không chừa cho Hoàng Thiên chút mặt mũi nào mà nói thẳng ra như vậy, này chẳng khác nào nói anh nhường vợ mình cho người khác đi?

Hoàng Thiên thật không nhịn nổi người đàn bà Trương Lan Phượng này nữa rồi. Ý đồ của bà ta đã quá rõ ràng, đã vậy còn không thèm nể nang chút nào mà, đúng là chỉ kém nói toẹt ra bảo anh nhường vợ cho thằng khác thôi.

Hoàng Thiên thực ngứa tay rồi, hận không thể táng cho Trương Lan Phượng mấy cái.

Nhưng nhìn Lâm Ngọc An bên cạnh anh lại cắn răng mà nhịn xuống, dù sao bà ta cũng là mẹ của Lâm Ngọc An, anh cũng không muốn ra tay đánh Trương Lan Phương ngay trước mặt cô.

“Ha ha, tôi thấy người xinh đẹp như cô An sao có thể ngồi một chiếc xe như vậy chứ, như thế thì quá thiệt thòi cho cô rồi.

Nhìn cô như vậy tôi rất đau lòng, hay cô sang ngồi chiếc xe Mercedes-Benz của nhà tôi đi”

Phạm Văn Doãn bộ dáng kệch cỡm, tự mãn đi tới nói, nhìn chăm chú Lâm Ngọc An rồi quay sang ném cho Hoàng Thiên một ánh nhìn đầy khiêu khích.

Trong lòng Hoàng Thiên không nhịn được cười, tên Phạm Văn Doãn này đang khoe của trước mặt anh à?

Một chiếc xe Mercedes-Benz lởm của cậu ta đáng giá mấy đồng chứ?

Hoàng Thiên vứt cho Phạm Văn Doãn một cái cười lạnh, anh cảm thấy nói cùng với loại người này thật vô dụng, tốn thời gian nên mặc kệ họ mà bước lên xe.

Lâm Ngọc An cũng lập tức nối gót anh lên xe, ngồi vào ghế phụ rồi quay sang nói với anh: “Đi thôi.”

Hoàng Thiên vừa gật đầu vừa bắt đầu khởi động xe đưa Lm Ngọc An trở về công ty.

Hai người họ như vậy khiến Trương Lan Phượng tức đến nghiến răng nghiến lợi, giãm mạnh chân xuống đất. Bà ta vừa nghĩ ra kế hoạch để Phạm Văn Doãn được ở riêng với Lâm Ngọc An thì không ngờ cô lại dứt khoát quay gót bỏ đi.

Nhưng tất cả vẫn là do tên Hoàng Thiên kia, cậu ta có đi thì Lâm Ngọc An mới đi theo được.



Nghĩ như vậy thì Trương Lan Phượng càng trở nên tức giận, quyết tâm chia rẽ Hoàng Thiên ra khỏi Lâm Ngọc An ngày càng mãnh liệt, nhưng mà chuyện này khả năng không dễ dàng chút nào “Cô Phượng, cô sao vậy ạ?”

Phạm Văn Doãn vừa cười vừa hỏi Trương Lan Phượng.

“A, cũng không có gì. Con cứ yên tâm đi Văn Doãn, cô chắc chắn sẽ tạo cơ hội cho con và Ngọc An nhà cô ở riêng với nhau, chỉ cần con nắm chắc cơ hội thôi là được.”

Trương Lan Phượng vỗ ngực đảm bảo với Phạm Văn Doãn.

Nghe được vậy thì Phạm Văn Doãn nụ cười càng rộng hơn, nói với Trương Lan Phượng: “Vậy con cảm ơn dì Phượng trước.”

“Nhưng mà có chuyện này con phải hứa với gì, sau này khi kết hôn với Ngọc An con nhất định phải đối xử với nó thật tốt đấy.”

Trương Lan Phượng mặt mày nghiêm túc nói với Phạm Văn Doãn.

“Đương nhiên rồi cô, Ngọc An xinh đẹp như vậy thì làm sao con nỡ đối xử tệ hay làm tổn thương cô ấy được chứ”

Phạm Văn Doãn mặt không đỏ, tim không run vừa cười vừa nói ra những lời này, có vẻ tên này đã nói những lời không biết xấu hổ như vậy thật nhiều lần.

Trương Lan Phượng rất sợ Phạm Văn Doãn chê Lâm Ngọc An đã từng kết hôn, nhưng không dám nói thẳng ra nên quanh co vòng vèo nói nhỏ với Phạm Văn Doãn: “Văn Doãn à, cô nói cho con biết chuyện này, đừng nhìn Ngọc An đã kết hôn rồi mà hiểu lầm Ngọc An, nó từ khi kết hôn đến giờ vẫn luôn không cho Hoàng Thiên đụng chạm gì đâu.”

Chuyện này!

Phạm Văn Doãn nghe những lời này thì hai mắt sáng lên, giọng đầy sự kϊƈɦ động.

“Thật sao?”

Hai mắt Phạm Doãn Văn mở to nhìn Trương Lan Phượng hỏi.

“Thật, sao cô có thể lừa Doãn Văn chứ”

Trương Lan Phượng đắc chí cười cười.

Phạm Văn Doãn không bình tĩnh nổi, sự khát vọng của cậu ta đối với Lâm Ngọc An càng tăng cao.Cùng với đó sự khinh bỉ của cậu ta với Hoàng Thiên cũng càng tăng thêm.

Tên Hoàng Thiên này đúng là tên bất lực, vô dụng, cưới vợ đã lâu như vậy rồi mà vẫn không ngủ chung giường nổi- Phạm Văn Doãn nghĩ thầm.

Mừng thầm, khinh bỉ trong lòng xong cậu ta bắt đầu hỏi thăm Trương Lan Phượng: “Cô Phượng, công ty của Ngọc An ở đâu vây, con qua đó xem cô ấy thế nào chút.”

Phạm Văn Doãn nói vậy thì đúng với những gì Trương Lan Phượng muốn, bà ta mỉm cười lấy lòng nói: “Là công ty Nguyên Đạt, con bé còn là tổng giám đốc ở đó nữa đấy.

“Vậy sao, thật tuyệt, haha, vậy con đi tìm cô ấy đây, tạm biệt cô.”

Phạm Văn Doãn phấn khích như người điên vậy, vui vẻ chạy chiếc Mercedes-Benz đến công ty của Lâm Ngọc An.

Trong lòng Trương Lan Phượng và Phạm Văn Hồng đều cảm thấy rất mỹ mãn. Hai người cứ như vậy mà ở chung một chỗ với nhau. Phạm Văn Hồng nhìn Trương Lan Phượng lại nhớ về tình xưa, tro tàn lại cháy, ông ta muốn cùng Trương Lan Phượng làm chút gì đó để bù đắp lại những tiếc nuối thuở nào.

Trương Lan Phượng cùng nhìn ra ý định của Phạm Văn Hồng, thế rồi hai người dắt ríu nhau đi vào một quán cafe gần đó.

Phạm Văn Doãn rất nhanh chạy xe đến công ty của Lâm Ngọc An, mà cách đó không xa cũng đỗ một chiếc xe quen mắt, Hoàng Thiên vẫn ngồi trong đó. Anh vẫn đỗ bên lề đường vào của công ty.

Phạm Văn Doãn cái gì cũng không tốt được mỗi cái mắt tốt, vừa liếc mắt đã thấy được xe của Hoàng Thiên.

Thằng này xuống xe, nghênh ngang đi tới chỗ xe Hoàng Thiên đang đỗ, miệng thì treo một nụ cười muốn ăn đập.

Cậu ta gõ cửa sổ xe của Hoàng Thiên, Hoàng Thiên nghe được thì quay sang nhìn, thấy Phạm Văn đang đứng đó thì không khỏi nợ nụ cười lạnh.

Xem ra thằng này đúng là t*ng trùng lên não, có vẻ rất thích vợ của anh rồi thì phải, còn vác xác tới tận đây nữa.

Địa ngục không có cửa lại cứ đòi xông vào.

Đúng là tự tìm đường chết, chọn phần mộ còn rất đẹp nữa.

Còn chưa đợi Hoàng Thiên lên tiếng thì Phạm Văn Doãn đã cất lời trước, “Hoàng Thiên, anh cho một cái giá đi, anh muốn bao nhiêu tiền thì rời xa Ngọc An hả, đại gia có thể cho anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc