CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Trương Công Điền lo lắng đến mức suýt khóc, hai bàn tay to khô khốc cũng run lên không ngừng.

Trần Giang dù sao cũng là đứa cháu ngoại gái đầu lòng của ông, bây giờ có chuyện xảy ra, làm sao ông không lo cho được.

Nhìn thấy Trương Công Điền như thế này, Hoàng Thiên làm sao có thể mặc kệ. Ông ngoại thậm chí còn chuẩn bị quỳ xuống †rước mặt anh.

Trần Giang cũng đâu phải món đồ chơi, nếu Trương Công Điền đã cầu xin như vậy thì Hoàng Thiên cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải ra tay.

“Ông ngoại, ông đừng quá lo lắng, cháu đi cứu Trần Giang là được chứ gì.”

Hoàng Thiên nhanh chóng trấn an Trương Công Điền.

Trương Công Điền gấp đến độ thở không ra hơi: “Mau, mau, Trần Giang đã bị người của hội Sói Điên bắt được, đến chậm coi như tiêu.”

Trương Lan Hương và THH nghe thấy vậy thì sợ đến độ mặt mũi biến sắc. Bọn họ cũng chỉ có mỗi đứa con gái này.

“Bé Giang vừa mới thuê một căn nhà trêи phố Hàng Trống, chúng ta mau đi thôi.”

Trương Lan Phượng kêu lên, nhanh chóng lao ra khỏi nhà.

THH chạy theo sau, Trương Định cũng vội vàng tiếp bước.

“Mẹ, mẹ ở nhà chăm sóc ông ngoại nhé.”

Lâm Ngọc An lớn tiếng nói với Trương Lan Phượng, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà với Hoàng Thiên.

THH lái xe chở Trương Lan Hương và Trương Định đến thẳng phố Hàng Trống.

Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An lái xe theo sát phía sau. Cả hai chiếc xe đã nhanh chóng đến nơi ở của Trần Giang.

Đây là một khu dân cư bình thường.

Sáng nay, Trần Giang đã thuê nhà ở đây rồi sau đó dọn đến.

Bởi vì cô biết Đinh Toàn đã có ý đồ với cô và nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua, cho nên cô không dám ở nhà.

Nhóm ba người của Trương Lan Hương xuống xe, chuẩn bị tiến thẳng vào khu nhà.

Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của Trương Lan Hương lại vang lên.

“Mẹ, người của hội Sói Điên nói rằng chỉ để một mình Hoàng Thiên vào đây. Nếu có người thứ hai bước vào, bọn họ sẽ rạch nát mặt con.”

Trần Giang vừa khóc vừa nói qua điện thoại.

Trương Lan Hương sợ đến lặng người, bởi vì bà bật loa ngoài nên những người khác cũng nghe thấy rất rõ ràng.

“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”

THH xoa xoa tay, thấp thỏm lo âu như ngồi trêи đống lửa.

“Chị dâu cả, đừng lo lắng, cứ để Hoàng Thiên tự vào một mình đi. Người của hội Sói Điên nhìn thấy Hoàng Thiên chắc sẽ thả Trần Giang ra thôi.” Trương Định nói.

Trương Lan Hương nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên, bà nhanh chóng gật đầu và nói: “Đúng đó, đúng đó. Hoàng Thiên, cậu còn đứng đó làm gì? Mau đi vào cứu chị Giang của cậu đi.”

“Đúng vậy! Cậu còn lề mề cái gì vậy? Sợ sao?”

THH phát bực với Hoàng Thiên, rất không kiên nhẫn.

Nhìn thấy tính khí của bọn họ như vậy, Hoàng Thiên thực sự khó chịu.

Nếu không nể mặt ông nội thì tôi đã không thèm lo chuyện này rồi.

Hoàng Thiên sa sầm mặt, nói với Lâm Ngọc An: “Ngọc An, chúng ta đi về thôi.”

“Đồng ý.”

Lâm Ngọc An gật đầu lia lịa, cô bốc hỏa nãy giờ rồi.

Chồng mình đã có lòng tốt đến giải cứu Trần Giang, vậy mà Trương Lan Hương và THH lại còn quát tháo anh ấy.



Trương Định cũng chẳng tốt đẹp gì, có khi bây giờ đang thầm rủa chết Hoàng Thiên.

Lâm Ngọc An thật sự tức điên cả người, cùng Hoàng Thiên lên xe, chuẩn bị rời khỏi đây.

Này, này, này… Thấy cơ sự như vậy, Trương Lan Hương và THH rất lo lắng.

Nếu Hoàng Thiên mà bỏ đi thì Trần Giang coi như hết cứu.

Hội Sói Điên chỉ cho phép một mình Hoàng Thiên vào. Mà cho dù không phải như vậy thì bọn họ cũng không dám xông vào liều mạng với hội Sói Điên. .

||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||

“Hoàng Thiên, Ngọc AnI Hai đứa đừng giận mà. Vừa rồi dì cả lo lắng quá nên mới buột miệng nói thế thôi.”

Trương Lan Hương vội vàng đi tới trước xe, vừa nói vừa kéo cửa.

THH cũng không quan tâm đến thể diện nữa, chạy đến: “Hoàng Thiên à, dì cả hồi nãy không có ý gì đâu, cậu tuyệt đối đừng để bụng, nhanh vào cứu chị Giang của cậu đã”

“Đúng vậy, Hoàng Thiên à, vừa rồi bọn họ quá sốt ruột thôi, không cố ý nhắm vào cậu đâu.

Trương Định cũng đến đóng giả người tốt, thuyết phục Hoàng Thiên.

Lâm Ngọc An ngồi trong xe không nói lời nào, lần này cô thật sự rất tức giận!

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn ba người bên ngoài xe, nói: “Thật sự là hiếm thấy, các người đang hạ mình cầu xin cái loại phế vật như tôi?”

Đám người Trương Lan Hương tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ đang phải cầu cạnh Hoàng Thiên nên họ không dám trở mặt nổi nóng.

Trương Lan Hương và THH liên tục nói những điều tốt đẹp với Hoàng Thiên, gần như sắp quỳ xuống lạy lục Hoàng Thiên.

Nếu như chỉ có Trương Lan Hương và THH, cho dù hai người này dập đầu quỳ lạy 18 lần, Hoàng Thiên cũng sẽ không thèm để ý đến họ!

Nhưng nghĩ đến ông ngoại Trương Công Điền, Hoàng Thiên vẫn xuống xe, dù sao anh cũng đã hứa với ông ngoại là sẽ cứu Trần Giang, nên anh nhất định phải làm.

Hoàng Thiên hỏi Trương Lan Hương: “Trần Giang ở tòa nhà nào, tầng nào?”

Trương Lan Hương vội vàng nói cho Hoàng Thiên biết địa điểm cụ thể, thấy Hoàng Thiên cuối cùng cũng chịu giúp, bà thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng Thiên bước vào khu cư xá, trực tiếp hướng thẳng đến tòa nhà của Trần Giang.

Đến trước cửa, Hoàng Thiên nhấn chuông.

Ngay sau đó, cánh cửa mở ra và Trần Giang xuất hiện trước mặt Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn Trần Giang, thực sự sửng sốt.

Đầu tóc Trần Giang rối tung như tổ chim, quần áo xộc xệch, như thể vừa bị ai đó hãm hại!

Chết rồi! Không lẽ đến trễ rồi? Trần Giang đã bị Đinh Toàn… Hoàng Thiên rất đau đầu, nhìn lướt qua phòng khách, đúng là không có ai.

Trần Giang thấy Hoàng Thiên tới, liền vội vàng đóng cửa lại, sau đó bắt đầu khóc.

“Đừng khóc, đám người của hội Sói Điên đâu? Đi hết rồi?”

Hoàng Thiên nhìn Trần Giang, hỏi.

Trần Giang càng khóc càng thảm, kéo Hoàng Thiên đến ghế sô pha.

Hoàng Thiên không biết Trần Giang định làm gì, bị cô kéo đến sô pha.

Chỉ thấy Trần Giang đang ngồi trêи ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn Hoàng Thiên, nói: “Hoàng Thiên, sao anh lại chậm như vậy?

Người ta sợ lắm đó nha!”

Nghe thấy Trần Giang nói như vậy, Hoàng Thiên thật sự không nói nên lời.

Lúc này, vẻ đáng thương của Trần Giang cộng với giọng điệu nói chuyện nũng nịu của cô ta, rõ ràng là đang quyến rũ người khác.



Bị người ta hại đến độ này rồi mà vẫn còn tâm trạng đi ve vấn?

Hoàng Thiên thực sự đã được mở mang †ầm mắt, nếu không phải nội tâm anh mạnh mẽ thì đúng là đã không chịu nổi bộ dạng này của Trần Giang. Dù sao thì Trần Giang cũng là một người đẹp hạng nhất, bất kể là dáng người hay ngoại hình, cô ta đều rất xuất chúng.

“Đừng làm mấy chuyện vô dụng nữa! Nói cho tôi biết, người của hội Sói Điên đang ở đâu?”

Hoàng Thiên nghiêm mặt, hỏi Trần Giang.

“Anh hung dữ làm gì! Trong phòng chỉ có hai chúng ta, anh không thể nói chuyện dịu dàng một chút sao?”

Trần Giang nũng nịu nói, thật ra là đang liếc mắt đưa tình với Hoàng Thiên.

Không ổn rồi.

Hoàng Thiên đã nhận ra có gì đó không ổn, Trần Giang rất khác thường, cô ta đang định làm gì vậy?

“Đám người của hội Sói Điên đã bỏ chạy hết rồi, vậy tôi về trước đây. Nếu cô không dám ở lại đây thì đi với tôi.”

Hoàng Thiên không nhìn Trần Giang nữa, nói xong thì liền quay người bước ra ngoài.

Nào ngờ, Trần Giang đột ngột đứng dậy và ôm lấy Hoàng Thiên từ phía sau.

Hoàng Thiên sửng sốt, chính xác thì Trần Giang muốn làm gì?

“Buông ra, cô muốn làm gì?”

Hoàng Thiên nghiêng đầu, nghiêm túc nói.

“Anh có chút lương tâm nào không vậy?

Người ta sợ như vậy mà anh còn định bỏ đi à?

Trần Giang nói, ôm chặt lấy Hoàng Thiên, không cho Hoàng Thiên đi.

Hoàng Thiên thấy cực kỳ phiền. Không hiểu Trần Giang bị chập mạch chỗ nào mà lại dám tùy tiện động chạm? Đang dụ người khác phạm tội hay sao vậy?

Hoàng Thiên hất mạnh Trần Giang ra, xoay người lại, chỉ vào Trần Giang, nói: “Cô đàng hoàng cho tôi. Ba mẹ cô đang ở bên ngoài, bây giờ cô đi theo tôi ra đó.”

“Chân tôi mềm nhũn ra rồi, không đi được nữa, anh cống tôi ra đi.”

Trần Giang chớp mắt với Hoàng Thiên, mỉm cười nhẹ nhàng.

Hoàng Thiên cuối cùng cũng ngầm hiểu rõ, rất có thể là Trần Giang không bị người của hội Sói Điên làm nhục, nếu không, cô ta sẽ không bao giờ cười vào lúc này!

Nhưng tóc tai rối bù và quần áo xộc xệch như thế này là có chuyện gì vậy?

“Người của hội Sói Điên chưa từng đến đây, đúng không?”

Hoàng Thiên sa sầm mặt, lạnh lùng hỏi Trần Giang.

Trần Giang sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó lại bật cười: “Những chuyện này không quan trọng, Hoàng Thiên, anh có thấy tôi đẹp không? So với Ngọc An, ai thu hút anh hơn?”

“Tôi thấy cô điên rồi.”

Hoàng Thiên hoàn toàn không nói nên lời, lập tức xoay người rời đi.

Không ngờ, chưa kịp quay đi thì Trần Giang đã bất ngờ ôm chầm lấy anh, sau đó kéo mạnh ra sau.

Mẹ kiếp!

Hoàng Thiên thật sự không hề đề phòng, bị Trần Giang đột ngột kéo, anh mất thăng bằng, ngã xuống dưới.

Như thế rất tốt, cả người đè lên trêи Trần Giang.

Lúc này, đầu óc Hoàng Thiên ong ong, mùi nước hoa nồng nặc trêи người Trần Giang càng khiến anh hoa mắt chóng mặt.

Trần Giang được đà, cô ta cười ranh mãnh, gân cổ hét lên.

“Mau đến cứu với, cứu mạng. Hoàng Thiên, anh buông tôi ra, anh muốn làm gì, tên súc sinh này…”

Bình luận

Truyện đang đọc