CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



"Em đi nấu bữa sáng, anh muốn ăn gì?" 
Lâm Ngọc An ôm Hoàng Thiên, dịu dàng hỏi.

"Để anh làm cho, Ngọc An, em chăm con đã rất vất vả rồi.

" Hoàng Thiên nhìn vợ yêu chiều, nói.

Trong lòng Lâm Ngọc An cảm thấy dịu dàng, bây giờ chăm sóc hai con rất mệt, nhưng trước đây lúc không có con, thì mọi việc cũng đều do Hoàng Thiên lo hết.


Giặt quần áo, nấu cơm, mua đồ ăn, quét tước vệ sinh, hết thảy việc nhà đều do Hoàng Thiên làm.

Làm một cái là làm ba bốn năm, chồng của mình nhẫn nhịn bao nhiêu vất vả, luôn chịu thương chịu khó như vậy.

Thế nhưng không ai ngờ rằng thân phận của chồng cô lại còn đáng sợ như vậy, thế mà lại luôn khiêm tốn như thế!  
Lâm Ngọc An càng nghĩ càng thấy vận mệnh quá quan tâm cô, để cô gả cho người đàn ông ưu tú như vậy.

"Chồng vất vả rồi, vậy để em chăm sóc con" Lâm Ngọc An mỉm cười.

Hoàng Thiên nghe vậy cũng mỉm cười, hôn một cái lên trán cô, sau đó dậy nấu com.

Còn về Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai, ngày nào cũng phải ngủ tới mặt trời lên cao mới tỉnh.

Lúc Hoàng Thiên không ở nhà, đều do Lâm Ngọc An nấu cơm, Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai sau khi rời giường thì thay nhau chăm mấy đứa trẻ.

Sau khi làm xong đồ ăn sáng, Hoàng Thiên gọi Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai dậy ăn.

Trông thấy hai người sống vô cùng nhàn nhã, Hoàng Thiên cũng không nói gì ca.


Trên danh nghĩa là tới giúp Lâm Ngọc An chăm sóc hai đứa nhỏ nhưng thực tế hai người này mới là người cần hầu.

Có điều chịu thôi, Hoàng Thiên cũng chẳng biết nói gì.

Chí ít Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai ở đây cũng có thể chia sẻ chút ít với Ngọc An.

"Hoàng Thiên, cậu không có việc gì thì đừng chạy linh tinh bên ngoài nữa.

Ở nhà nấu cơm với làm việc nhà chút đi, thể thì tốt biết mấy" Trương Lan Phượng vừa ăn cơm vừa khuyên Hoàng Thiên.

"Đúng đấy anh rể, em nghĩ lại hồi trước chỉ cần anh ở trong nhà thì việc gì trong nhà cũng nhanh chóng, việc gì anh cũng làm hết, hì hì.

Lâm Huỳnh Mai hi hi ha ha nói.

Hoàng Thiên nghe xong cũng cạn lời, không để ý hai người họ, vùi đầu ăn cơm.

Lâm Ngọc An cũng rất bất lực, mẹ cô và em gái còn nhớ mong thời gian thoải 
mái trước đây, còn muốn coi Hoàng Thiên là người giúp việc.


Đang lúc ăn cơm di động của Trương Lan Phượng vang lên.

Vừa thấy dãy số điện thoại, Trương Lan Phượng cũng bất ngờ.

"Alo, chị cả à".

"Lan Phượng, em làm gì vậy? Mau ra đón bọn chị đi, bọn chị không vào được" Bác cả của Lâm Ngọc An Trương Lan Hương có giọng rất to, la ầm lên trong điện thoại.

"Chị cả, chị đến rồi?" 
"Đúng vậy, không chỉ chị mà cả nhà mình đều tới rồi.

Còn cả Trương Định cũng tới rồi, nhanh ra đón đi.

".


Bình luận

Truyện đang đọc