CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Hoàng Thiên rất chân thành nói với ông lão.

Ông lão mỉm cười, nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên này, vẫn là lời trước đó ông đã nói với cháu, chăm sóc Thanh Linh thật tốt, coi như là để báo đáp ông” 
“Cái này thì ông cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Linh” 
Hoàng Thiên nói.

“Còn có, ngày mai ông sẽ chuẩn bị rời đi nơi này, về lại nơi rừng sâu núi thẳm” 
Ông lão nói.


Hoàng Thiên xem như đã nhìn ra, ông lão này nếu như rời khỏi nơi rừng sâu núi thẳm thì sẽ không sống nổi, nếu như cứng rắn bắt ông ấy ở lại nơi thành thị này, chỉ sợ 
cũng có thể làm cho ông ấy buồn bực đến mức phát bệnh mất.

” 
“Vậy cũng tốt, vậy ngày mai cháu sẽ cho người tiễn ông” 
Hoàng Thiên đành phải gật đầu đồng ý.

Thấy Hoàng Thiên đã nói như vậy, ông lão cũng rất cao hứng, cùng nói chuyện phiếm với bọn Hoàng Thiên.

Nhưng mà đúng vào lúc này, cách cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông mặc âu phục đi vào.

Hoàng Thiên thấy thế thì cau mày lại, nghĩ thầm khách sạn này rất xa hoa, tại sao nhân viên phục vụ lại kém như vậy? Có người không gõ cửa lại tùy tiện đi vào phòng riêng? 
“Anh làm cái gì vậy?” 
Tiêu Văn Hạ nhìn người đàn ông mặc âu phục đi vào, có chút không vui mà hỏi.

Người đàn ông mặc âu phục thấy đối phương tức giận, vội vàng cười nói giải thích: “Các vị bớt giận, tôi là quản lý của khách sạn này.


” 
“Có chuyện gì sao?” 
Tiêu Văn Hạ lại hỏi.

Người quản lý này có vẻ rất khó xử, cà lăm một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Các vị, có một vị khách quý nhất định muốn tiến vào uống rượu cùng các vị, tôi đến đây để thông báo đặc biệt với các vị” 
Nghe xong lời này, Hoàng Thiên lập tức nhíu mày lại.

Kỳ thật Hoàng Thiên cảm thấy rất không có kiên nhẫn, bữa cơm này, là để cảm ơn ông lão, anh nào có tâm trạng đi quan tâm đến người khác? 
Còn khách quý, là tôn quý đến trình độ nào? 
“Là khách quý của khách sạn các anh sao?” 
Hoàng Thiên hỏi người quản lý này.

Quản lý liền vội vàng cười gật đầu, nói: “Đúng vậy thưa ngài, muốn cùng các vị uống rượu, là người bạn tốt, có quen biết với ông chủ của chúng tôi.

” 
“Đi đi, ông chủ của các anh là bạn bè với ai, tôi cũng không có hứng thú.

” 

Hoàng Thiên phất phất tay, ra hiệu người quản lý này đi ra ngoài.

Mồ hôi của vị quản lý này cũng đều toát ra rồi, gặp phải Hoàng Thiên không đồng ý để người bên ngoài tiến vào, anh ta cũng rất lo lắng.

“Thưa ngài, nếu như ngài không để ý đến mặt mũi của vị khách quý này, chỉ sợ cũng bất lợi đối với các vị đây, anh vẫn suy nghĩ thêm một chút đi” 
Quản lý nói với Hoàng Thiên.

“Tôi nói rốt cuộc anh có chuyện gì đây? Đừng giày vò nhau nữa, đi ra ngoài” 
Tiêu Văn Hạ không kiên nhẫn nữa, quát vị quản lý đó.

Quản lý nhìn dáng vẻ hung ác của Tiêu Văn Hạ, anh ta cũng không còn dám nói thêm gì nữa, vội vàng lui ra ngoài.

.


Bình luận

Truyện đang đọc