CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Trịnh Mỹ Hồng ừ một tiếng, nói: “Tôi có một ít thuộc hạ giúp đỡ, mặc dù ba người Tôn Hoắc Tầm bị đánh gãy chân, nhưng tôi vẫn còn mấy người giúp đỡ, bọn họ sẽ đi cùng tôi”.

Hoàng Thiên nghe xong thì cười một tiếng, hỏi Trịnh Mỹ Hồng: “Thuộc hạ của cô có ai là cao thủ sao?” 
Trịnh Mỹ Hồng hơi giật mình, nói: “Có, Tôn Hoắc Tâm chính là cao thủ lợi hại nhất” 
Hoàng Thiên nghe xong thì giở khóc giở cười, với trình độ của tên Tôn Hoắc Tầm kia mà là cao thủ lợi hại nhất.

Như vậy thì chỉ có thể nói, thuộc hạ của Trịnh Mỹ Hồng người này không bằng người kia, tất cả đều quá bình thường.


Với cái sức chiến đấu này thì làm sao có thể đấu được với Uông Hạc? bây giờ 
Trịnh Mỹ Hồng mà đi đến chỗ cha cô ta thì đúng chất là đi nội mạng.

“Đừng từ chối, bây giờ tôi gọi thêm người, cùng cô đi đến chỗ cha cô” 
Hoàng Thiên nói với Trịnh Mỹ Hồng.

Thấy Trịnh Mỹ Hồng còn muốn từ chối, Hoàng Thiên nói: “Đây không phải vì muốn giúp cô, tôi với cha con nhà họ Uông còn có một món nợ chưa tính, đây coi như là tôi đang xử lý chuyện của mình, cho nên cô không cần phải cảm thấy xấu hỏ.


Trịnh Mỹ Hồng thất Hoàng Thiên nói như vậy, trong lòng cô cũng bình tĩnh hơn nhiều.

“Vậy thì xin cảm ơn” 
Trịnh Mỹ Hồng cảm kích nhìn Hoàng Thiên nói.

Hoàng Thiên không nói gì, anh gọi điện thoại cho Lã Việt, bảo Lã Việt chuẩn bị sẵn sàng, cùng anh xuất phát ngay.

Sau khi Lã Việt tiếp nhận mệnh lệnh của Hoàng Thiên thì lập tức hành động.


Hiện tại Trịnh Mỹ Hồng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, đừng thấy cô ta là phụ nữ mà kinh thường, thật ra cô ta không phải người bình thường, vừa nãy là do cô ta quá lo lắng cho cha nên mới hoảng loạn thành như thế.

Mà lúc này có Hoàng Thiên giúp đỡ, cô đã khống chế được tâm trạng phức tạp của mình, hận Uông Hạc đến nghiến răng nghiến lợi.

Hoàng Thiên lái xe đưa Trịnh Mỹ Hồng rời khỏi bờ sông.

Theo lời nói của Trịnh Mỹ Hồng thì cha cô ta ở huyện Tam Đảo, đó là một quận trực thuộc thành phố Bắc Ninh.

Nơi đó cũng là quê quán của Trịnh Mỹ Hồng, hai năm nay cha của cô rất khiêm tốn, đã về quê dưỡng lão.

Nhưng với khối tài sản trên trăm nghìn tỷ đồng, cha cô không có cách nào để khiêm tốn cả, tất cả mọi người trong huyện đều biết tỷ phú Trịnh Chính Trung đã trở về.

Các cụ có cấu cây to đón gió, Trịnh Chính Trung có rất nhiều tiền, lo lắng mình sẽ bị bắt cóc cho nên đã thuê mấy vệ sĩ để bảo vệ sự an toàn của ngôi nhà.

Hơn nữa ông ta cũng thuê cho Trịnh Mỹ Hồng mấy người vệ sĩ, Tôn Hoắc Tâm chính là người đánh nhau giỏi nhất đám.

Tất cả vệ sĩ trong nhà Trịnh Chính Trung cộng lại cũng chỉ có mười người, làm sao có thể là đối thủ của Uông Hạc? 
Trịnh Mỹ Hồng cũng rõ ràng chuyện này, cho nên cô vô cùng lo lắng, biết bây giờ trong nhà đã trở thành một mảnh hỗn lộn.


Sau khi ra khỏi thành phố, Hoàng Thiên và Lã Việt tụ họp ở vùng ngoại ô.

Nhìn Lã Việt, không biết anh ta mang theo bao nhiêu người nữa, chỉ riêng đoàn xe đã kéo dài hơn một dặm.

.

truyện ngôn tình
“Cậu Thiên, chúng ta đi đâu?” 
Lã Việt rất vui vẻ, việc anh ta tự hào nhất đó chính là có thể làm việc cho Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn Lã Việt, vẻ mặt rất nghiêm trọng, anh biết chuyện lần này có hơi khó giải quyết.

.


Bình luận

Truyện đang đọc