CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Giáo sư vừa nói vừa hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Thiên.

Vốn dĩ Hoàng Thiên rất lo lắng, nhưng lại nhìn thấy cái tính tình chết tiết của lão giáo sư già, Hoàng Thiên thật sự tức giận đến muốn đánh người.

“Ông suy nghĩ thử xem còn cách nào nửa không, thật sự sẽ để lại sẹo sao?” Hoàng Thiên nói.

“Tên nhóc này cậu bị làm sao vậy? Nghe không hiểu lời tôi nói hả? Lập tức ra ngoài cho tôi, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.”

Giáo sư già như đang đuổi một con chó bám đuôi, chỉ chỉ ra ngoài cửa, quát lên bảo Hoàng Thiên ra ngoài.

Hoàng Thiên thật sự bị làm cho phát điên, bị lão già này chọc cho tức giận.

“Với cái đức hạnh này của ông mà cũng xứng làm giáo sư sao?” Hoàng Thiên nói.

“Cậu, cậu câm miệng lại! Mau cút ra khỏi đây cho tôi!” Giáo sư già sửa lại gọng kính, hét lên.

Hoàng Thiên làm sao có thể chiều lòng lão già kìa, cậu túm lấy áo quần của ông ấy: “Ông nói lại một nữa xem?”

Nhìn thấy Hoàng Thiên như muốn đánh người, giáo sư khựng lại một chút: “Cậu làm cái gì? Muốn đánh tôi sao?”

“Đánh ông thì đánh ông!” Hoàng Thiên quát lên, xoay xoay cổ tay năm thành một đấm định ra tay với tên giáo sư này.

“Đừng đừng đừng, chàng trai có cái gì thì từ từ nói, vừa rồi thái độ của tôi không tốt.”

Giáo sư già kinh hoảng vài giây, thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.

Hoàng Thiên cũng không nói gì, con người bây giờ bị làm sao vậy? Phải bị đánh mới biết đau, biết sợ sao?

“Có phải ông không có cách nào để hết sẹo thật sao?” Hoàng Thiên hỏi.

“Đúng vậy đúng vậy, với trình độ thẩm mỹ bây giờ, vết bỏng của anh rất khó để khôi phục được như bình thường, muốn không để lại vết sẹo là điều không thể.” Giáo sư rốt cuộc cũng nói tiếng người, kiên nhẫn giải thích với Hoàng Thiên.

Nghe được những lời này, Lâm Ngọc An buồn đến rơi nước mắt.

Đầu Hoàng Thiên bây giờ cứ ong ong cả lên, anh cảm thấy lúc này xảy ra quá nhiều chuyện, chuyện này chưa giải quyết xong chuyện khác lại ập đến.

Đặc biệt là sau khi Tiêu Đông Mai xuất hiện, càng làm hắn phiền muốn chết.

Bà già đáng ghét, món nợ này, Hoàng Thiên tôi sẽ nhớ kỹ!

Hoàng Thiên thầm thề với lòng mình, nhất định phải khiến Tiêu Đông Mai phải trả một cái giá thật đắt.

“Chàng trai, cậu thả tôi ra trước đi, tôi đi lấy thuốc cho vợ cậu.” Giáo sư nơm nớp lo sợ nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên đẩy lão ra, nói: “Vẫn để lại sẹo còn dùng thuốc cái rắm gì nữa?”

Cậu…’ Giáo sư tức giận khuôn mặt lúc xanh lúc trằng, lại không dám nổi nóng với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên kéo tay Lâm Ngọc An, rời khỏi bệnh viện.

” Ông xã, anh muốn đưa em đi đâu?”



Sau khi Lâm Ngọc An lên xe, mới hoài nghỉ hỏi Hoàng Thiên.

Nhìn thấy vết bỏng trêи mặt Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên thật sự rất khó chịu.

Nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt Hoàng Thiên sáng lên, anh nhớ đến một người.

Đào Văn Lâm người được mệnh danh là vua của các loại thuốc, mặc dù nhân phẩm của lão già kia không tốt nhưng trình độ phẫu thuật thẩm mĩ của ông ấy rất siêu.

Đào Văn Lâm bào chế ra một số loại thuốc thảo dược, nói không chừng có thể trị khỏi cho Lâm Ngọc An!

Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Thiên an tâm hơn nhiều, nói với Lâm Ngọc An: “Ngọc An, em yên tâm đi, anh sẽ đưa em đi trị thương, có lẽ sẽ không để lại sẹo đâu.”

“Thấy sao? Anh không phải là đang an ủi em đấy chứ?”

Lâm Ngọc An không dám tin, hy vọng vào những điều Hoàng Thiên nói, nhưng lại không thể giấu được cảm giác xúc động trong lòng.

“Có lẽ sẽ không vấn đề gì.’ Hoàng Thiên nói với Lâm Ngọc An một cách chắc nịch, sau đó nhìn lại thời gian lúc này đã hơn hai giờ sáng rồi, “Muộn rồi, chúng ta nghĩ ngơi trước, trời sáng anh sẽ đưa em đi.” Hoàng Thiên nói.

“Vâng.” Lâm Ngọc An nhẹ nhàng gật đầu, bây giờ cô chỉ nghe theo sự sắp xếp của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên lái xe, đưa Lâm Ngọc An về lại căn nhà lúc trước.

Không còn cách nào khác, bây giờ căn biệt thự với giá trêи trời mà mẹ ruột để lại cho anh, đã biến thành tro bụi cả rồi.

Hoàng Thiên cũng đã nghĩ kỹ, sở dĩ Tiêu Đông Mai làm nên chuyện mất trí như vậy, một phần là vì muốn thiêu cháy Lâm Ngọc An, mặc khác có lẽ cũng muốn phá hủy đi căn nhà của mẹ ruột anh.

Tâm địa độc ác của người phụ nữ này, không chừng lúc mẹ sinh có lẽ cũng không ít lần bị bà già này chĩa mũi nhọn hãm hại?

Trong lòng Hoàng Thiên nghĩ đến những chuyện này, lại dâng lên một nổi tức giận.

“Ông xa, anh cũng đừng buồn, sau này ở nhà của em, chúng ta vẫn còn một căn nhà mà.”Lâm Ngọc An an ủi Hoàng Thiên.

Anh cảm thấy lòng mình trở nên ấm áp, anh phát hiện ra, chuyện thành công nhất cuộc đời mình là đã lấy được Lâm Ngọc An.

“Ha ha, anh không có buồn.” Hoàng Thiên cười cười với Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An khẽ thở dài một tiếng rồi nói: “Đừng gạt em, căn biệt thự đó đáng giá mấy chục tỷ, vậy mà lại bị thiêu rụi cả rồi, anh có thể không buồn được sao?”

Hoàng Thiên thật sự không đau lòng vì mấy chục tỷ bạc đó, chẳng qua chỉ là căn biệt thự ấy của mẹ ruột anh để lại, có quá nhiều kỷ niệm ý nghĩa, anh đau lòng là vì điều này.

Cũng không biết đầu sỏ gây nên chuyện này Tiêu Đông Mai có còn ở Bắc Ninh hay không, có điều trong đầu anh đã xuất hiệ lên một ý định, trước tiên sẽ đưa Lâm Ngọc An đi trị thương vết bỏng trêи mặt, sau đó sẽ đi tính sổ với Tiêu Đông Mail Không lâu sau, Hoàng Thiên lái xe đưa Lâm Ngọc An trở về căn nhà ngày xưa.

Vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Trương Lan Phượng đang ngồi trêи ghế sofa, bà đã tắm rửa sạch sẽ cầm lấy một cái gương nhỏ, sửa lại hàng lông mày đã bị cháy xém.

Lâm Huỳnh Mai cũng đang rửa mặt, chải đầu, thể hiện rõ tâm trạng không vui.

Nhìn thấy Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên trở về, Trương Lan Phượng nhảy xuống khỏi ghế sofa, đứng lên.

“Cậu còn mặt mũi nào mà dám về nhà này? Mau cút ra khỏi đây, nơi này không hoan nghênh cậu.



Trương Lan Phượng chỉ về phía Hoàng Thiên quát lớn.

Hoàng Thiên nhíu mày, Trương Lan Phượng giống như vừa mới ăn thuốc súng, không thể không nổi điên.

“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn cái gì? Mẹ không thể để con yên được sao?” Lâm Ngọc An đành bất đắc dĩ hét vào mặt Trương Lan Phượng.

“Ngọc An, con xem chúng ta bị cậu ta hại đến mức nào rồi, có rất người vì cậu ta mà chết cháy, nhưng cậu ta không hề quan tâm một chút nào cả, chúng ta thì xui xẻo biến thành bộ dạng này!”

Trương Lan Phượng chỉ vào Hoàng Thiên, tưc giận nói.

“Mẹ, nếu như mẹ sợ, vậy thì ngày mai con và Hoàng Thiên sẽ chuyển đi, mẹ đừng lo” Lâm Ngọc An suy nghĩ, quyết định chuyển ra ngoài ở, dù sao kẻ thù của Hoàng Thiên cũng chỉ từ trong bóng đêm mà ra tay, Trương Lan Phượng không ngừng lo lắng.

“Hừ, ngày mai đi sớm một chút! Tôi không muốn liên lụy vì chuyện của cậu.”

Trương Lan Phượng thở phì phò nói, sau đó chạy đến gần trước mặt anh, tức giận nói: “Đồ bỏ đi, có một căn biệt thự thì còn may ral Tôi nói cho cậu biết, người mẹ đã chết của cậu hại cậu rồi, bà ta để lại căn biệt thự đó cũng quá hên xui! Cậu đã xui rồi mẹ cậu còn xui hơn nữa!”

Chát chát!

Hoàng Thiên thật sự không thể nhịn được nửa, giơ tay tát Trương Lan Phượng hai bạt tail “Kìa! Cậu, tên khốn nạn như cậu còn dám đánh tôi?” Trương Lan Phượng đau đến mức gào khóc lên, vô cùng mất mặt chỉ thẳng mặt Hoàng Thiên mà mắng.

Rầm!

Hoàng Thiên không thèm khách sáo, liền dùng chân đạp Trương Lan Phượng bay xa hai mét.

Trương Lan Phượng ôm bụng ngồi dưới đất, bắt đầu gào lên.

“Tôi không thể sống nổi nữa rồi! Rõ ràng là con rể mà lại đi đánh mẹ vợ, thật mất hết tính người.” Trương Lan Phượng than trời khóc đất, gào lên.

“Bà mắng tôi, tôi có thể nhịn, đừng đụng đến mẹ tôi!” Trong ánh mắt Hoàng Thiên dường như phát ra lửa, chỉ Trương Lan Phượng rống lên.

Trương Lan Phượng có chút hối hận, bà cũng biết lần này mình đã chọc trúng vết thương của Hoàng Thiên rồi, dù sao mẹ ruột của Hoàng Thiên cũng đã qua đời nhiều năm rồi, sao có thể xỉ vả bà ấy được?

Bị đánh cũng không nhẹ, Trương Lan Phượng thật sự có chút hối hận, không đâu mà tự dưng bị đánh thế này?

Nhưng Trương Lan Phượng vẫn không muốn nhận sai trước mặt Hoàng Thiên, bà phủi phủi ʍôиɠ đứng dậy, mắng lại Hoàng Thiên: “Tên khốn nạn, tôi là mẹ vợ của cậu, cậu nói đánh là đánh? Bây giờ cậu lại là thằng khố rách áo ôm, đừng nghĩ đến chuyện muốn chiếm lấy Ngọc An nữa! Ngày mai cậu và Ngọc An mau chóng ly hôn đi, nếu không tôi sẽ chết cho cậu xem!”

Hèn gì Trương Lan Phượng kiên quyết muốn mình và Ngọc An ly hôn như vậy, ầm ï một lúc lâu nhìn thấy biệt thự bị cháy, mình lại trở thành kẻ nghèo hàn rồi sao?

Hơn nữa Trương Lan Phượng có cách đe dọa Hoàng Thiên, cũng quá hài hước, bà chết hay không chả liên quan gì đến Hoàng Thiên?

“Ha ha, bà muốn chết thì vẫn còn kịp đó, †ôi và Ngọc An sẽ không ly hôn đâu.” Hoàng Thiên cười ha ha, kéo tay Lâm Ngọc An, trở về căn phòng lúc trước của bọn họ.

“Cậu! Được lắm thằng vô tích sự kia, cậu đợi đấy cho tôi, tôi không tin không thể trị được cậu!” Hai tay Trương Lan Phượng chống nạnh, hùng hổ phát tiết hết ra.

Nhưng Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đã đi vào phòng, đóng cửa lại, chả thèm quan tâm đến những lời của Trương Lan Phượng.

“Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi, nếu không lát nữa anh rể lại đánh mẹ đó!” Lâm Huỳnh Mai khuyên ngăn Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng tức giận đến khuôn mặt cũng sắp biến thành con heo, cảm thấy tối nay cực kỳ xui xẻo, bị lửa thiêu thành bộ dạng này còn bị Hoàng Thiên đập cho một trận.

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày thứ hai, Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An ra khỏi nhà, đi thẳng đến nơi ở của Đào Văn Lâm nằm tại thôn Sơn.

Bình luận

Truyện đang đọc