CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Hoàng Thiên lái xe về nhà thì đã rất muộn rồi.

Nhưng Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai vẫn chưa ngủ, hai chị em này đang tâm sự ở phòng khách.

Vừa thấy Hoàng Thiên về, Lâm Ngọc An cũng không khai sáng cho Lâm Huỳnh Mai nữa, đứng dậy ra đón.

“Sao giờ mới về, bọn Chu Tấn Giang và Chu Ngọc Hân sao rồi.”

Lâm Ngọc An tò mò hỏi Hoàng Thiên, cô thật sự có hơi lo lắng, sợ khi Hoàng Thiên tức giận, giết cả Chu Tấn Giang và Chu Ngọc Hân.

Còn có tên Hứa Minh Văn đó nữa, chắc hẳn Hoàng Thiên cũng rất hận anh ta, nói không chừng cũng làm thịt Hứa Minh Văn luôn rồi.

Đối với Lâm Ngọc An mà nói, vẫn không mong Hoàng Thiên làm thế.

Dẫu sao thì cô cũng chỉ mong người đàn ông của mình bình thường một chút mới tốt, không cần cả ngày tức giận như thế.

Hoàng Thiên cũng nhìn ra Lâm Ngọc An đang lo lắng, lúc này anh cười nhẹ, nói: “Bọn họ không sao, anh giáo ɖu͙ƈ bọn họ một chút thôi.”

Lâm Ngọc An gật đầu, quay đầu nhìn Lâm Huỳnh Mai trêи ghế sô pha, cô nhẹ thở một hơi.

Đứa em gái này của mình, dường như mãi mãi không chịu lớn, có lúc quá ngây thơ dễ bị người khác lừa.

Hoàng Thiên cũng nhìn Lâm Huỳnh Mai một cái, phát hiện ra cô đang ngồi cúi đầu trêи sô pha, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Theo suy đoán của Hoàng Thiên, có thể Lâm Huỳnh Mai đang hối hận, cũng có thể còn không bỏ được tên Hứa Minh Văn kia.

Nếu là vế trước, thì người em vợ này vẫn còn cứu được, nếu là vế sau, thế thì hết thuốc chữa rồi.



“Tối nay em ngủ cùng phòng với chị em đi”

Hoàng Thiên nhìn Lâm Huỳnh Mai nói.

Lúc này Lâm Huỳnh Mai mới ngẩng đầu lên, cô nhìn Hoàng Thiên một cái, hốc mắt đỏ au.

“Anh rể.

Tối nay cảm ơn anh đã cứu em, nếu không, chắc chắn em sống không nổi nữa.”

Lâm Huỳnh Mai rất biết ơn nhìn Hoàng Thiên nói.

“Người một nhà đừng nói những lời này, đi ngủ đi.”

Hoàng Thiên nói với Lâm Huỳnh Mai.

“Anh rể, em thực sự hối hận lúc đó không nghe lời anh, suýt nữa đã làm hại đến chị rồi.”

Mặt Lâm Huỳnh Mai đỏ bừng nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe thế ngây người, Lâm Huỳnh Mai có thể nói ra lời này, cũng không dễ dàng gì.

“Thế nên, sau này đừng tùy hứng như thế nữa, biết chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc