CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hoàng Thiên lúc này mới nhìn Thành Hổ lạnh lùng hỏi.

Thành Hổ sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó liền nở nụ cười: "Đúng vậy, anh cũng thật biết đoán" 
"Đặng Đại Trung là làm việc cho tôi, cậu có biết hay không hả?" 

Hoàng Thiên nói xong liền đứng thẳng người dậy.

"Tôi con mẹ nó quan tâm ông ta làm việc cho ai! Tôi chỉ biết tôi làm việc cho cậu Bảo Lượng! Có phải không hả cậu chủ Bảo Lượng?" 
Thành Hổ rất lấy lòng Trần Bảo Lượng hỏi lại anh ta.

"Nói hay lắm! Đừng nói nhảm với tụi nó nữa, giết chết tụi nó ngay!" 
Lời nói của Trần Bảo Lượng đều lộ cả gió ra bên ngoài rồi, hai chiếc răng cửa bị mất đi cũng thật là khó xử.

"Nghe thấy rồi phải không người đứng đầu nhà họ Hoàng, đắc tội với cậu chủ Lượng của chúng tôi, xem như anh thật sự xui xẻo.



Thành Hổ ngạo mạn cười chế nhạo, rồi đi về phía Hoàng Thiên.

Gà ta thực sự không dám giết Hoàng Thiên, nhưng đâm Hoàng Thiên vài nhất thì gã ta vẫn là có cái gan đó.

Vả lại nếu gã ta làm như vậy thì cũng xem như là đã có sự giao phó cho cậu Lượng rồi.

Nhưng Thành Hổ không ngờ rằng ngay khi vừa đến gần Hoàng Thiên, thì đã bị Hoàng Thiên nắm chặt tay và vặn ngược cánh tay gã ta về phía sau.


"A!!!" 
Thành Hổ hét lên vì đau đớn, cánh tay kêu cót két và suýt chút nữa thì đã bị vặn gãy.

Cạch một tiếng, con dao trên tay của
.


Bình luận

Truyện đang đọc