CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Hoàng Thiên cũng không giấu diếm, nói ra danh tính của bản thân. 
“Hoàng Thiên? Cậu chính là chủ nhân mới của nhà họ Hoàng ở Hà Nội?” 
Người phụ nữ kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên, cô ấy thật sự không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy. 
“Không sai” 
Hoàng Thiên rất bình thản trả lời. 
Điều này! 

Người phụ nữ này rất kinh hoàng, cẩn thận đánh giá lại lần nữa, cô ta rất nhanh chóng kết luận rằng người này chắc là không có nói dối đầu. 
Hơn nữa ở trước mặt biết bao nhiêu người như thế, có tung ra lời nói dối nào thì cũng là vô ích, vì nó sẽ sớm bị vạch trần mà thôi. 
“Chủ nhân của nhà họ Hoàng, thật vinh hạnh được gặp cậu! Tôi tên là Trịnh Mỹ Hồng, người ta đều gọi tôi là chị Hồng.

Là chủ của nhà hàng này.” 
Trịnh Mỹ Hồng rất khách khí nói với Hoàng Thiên, trên mặt nở một nụ cười. 
Hoàng Thiên có ấn tượng tốt với người phụ nữ này, nhưng cũng không quan tâm lắm đến thân phận của cô ấy. 
“Cô biết Công Ngân Long?” 
Hoàng Thiên hỏi Trịnh Mỹ Hồng. 
“Vâng.

Chủ nhân của nhà họ Hoàng, cậu cứ yên tâm đi nhé, có tôi ở đây, bọn họ sẽ không dám làm gì cậu đâu.” 

Trịnh Mỹ Hồng mỉm cười, rất tự tin nói. 
Hoàng Thiên tỏ vẻ nghi ngờ, Trịnh Mỹ Hồng này chẳng qua chỉ là chủ của nhà hàng này mà thôi, ở thành phố Bắc Ninh có nhiều nhà hàng như thế này, cũng không có gì to tát quan trọng cho lắm. 
Nhưng Uông Ngân Long lại là con của Uông Hạc, bá chủ của thành phố Hải Dương, làm sao có thể nể mặt Trịnh Mỹ Hồng được cơ chứ? 
Nhưng mà nói qua thì cũng phải nói lại, Hoàng Thiên cũng không thèm nhờ một người phụ nữ đến giúp đỡ mình đâu, tuy rằng tình huống hiện tại rất nan giải đấy, nhưng Hoàng Thiên vẫn chắc chắn rằng có thể đối phó được. 
“Cảm ơn lòng tốt của cô rất nhiều.

Nhưng tôi vẫn có thể tự xử lý được.” Hoàng Thiên mỉm cười một cái với Trịnh Mỹ Hồng. 
Trong lòng Trịnh Mỹ Hồng thầm ngưỡng mộ anh, không hổ là chủ nhân của nhà họ Hoàng, quá độc đoán bá đạo rồi. 

Một mình đối mặt với mấy chục người, vậy mà vẫn có thể nói cười vui vẻ cho được. 
“Ha ha.

Tôi khâm phục lòng dũng cảm và thực lực của cậu chủ Thiên.


Nhưng mà, nếu như thực sự phải động tay động chân, thì nhiều người như vậy cũng đủ để khiến cậu bận rộn rồi đấy." 
Trịnh Mỹ Hồng ha ha cười một chút, sau đó đi tới gần trước mặt Uông Ngân Long, rồi nói: “Uống Ngân Long, cậu bao trọn nhà hàng của tôi, là để đối phó với chủ nhân nhà họ Hoàng à? Tại sao cậu không nói cho tôi biết sớm hơn hả?” 
“Chị Hồng, em nghĩ là không cần thiết phải nói.” 
Ở trước mặt Trịnh Mỹ Hồng Uông Ngân Long rất kiêng nể.

Khuôn mặt ngập tràn sự thất vọng nói. 
Chát chát! 
Trịnh Mỹ Hồng không khách sáo một chút nào, tát liên tiếp vào mặt Uông Ngân Long tận hai cái..


Bình luận

Truyện đang đọc