“Anh Thiên, là Lã Việt gọi điện cho anh sao?”
Tâm lý của Khương Kỳ rất kϊƈɦ động, không nhịn được muốn xác nhận một chút với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong cười nhạt một tiếng, hỏi Khương Kỳ: “Thế nào, mày cũng quen Lã Việt à?”
“Đương nhiên quen, Lã Việt và anh tôi là bạn tốt, anh Thiên, anh cũng quen biết Lã Việt nhỉ?”
Khương Kỳ dò hỏi.
Hoàng Thiên không để ý Khương Kỳ, lúc này bước nhanh ra khỏi nhà kho.
Bên ngoài, Paul đã được dạy dỗ đến nỗi gọn gàng ngăn nắp, tên nhãi này co quắp ngồi dưới đất, nhìn thấy Hoàng Thiên đi ra, trái tim gã như muốn nhảy ra ngoài.
Đổi với Paul mà nói, bị Hoàng Thiên giữ ở đây quả thực đau khổ.
Cũng biết cuộc sống như vậy còn phải tiếp tục đến khi nào, càng không biết Hoàng Thiên có thể giết gã trong lúc tức giận hay không.
“Anh Thiên, anh hãy thả tôi ra đi, tôi hứa sau khi trở về tôi sẽ thuyết phục thủ lĩnh của chúng tôi, bảo anh ta đừng đối địch với anh nữa.”
Paul trơ mắt nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên sao có thể tin tưởng tên Paul nói xăng nói bậy này, loại người này ở trước mặt một vẻ, phía sau một vẻ.
Nếu thả gã vê, sau này khó lường.
Cho dù không chiếm được manh mối có giá trị từ chỗ Paul đây, Hoàng Thiên cũng chuẩn bị đưa Paul đến ngục giam bí mật, miễn cho tên nhãi này lại đi ra ngoài gây tai họa cho người khác.
“Mày dẹp suy nghĩ này đi, muốn sống thì hãy bảo thủ lĩnh của bọn mày tới nói chuyện với tao, nếu không thì cũng đừng tránh tao lòng dạ độc ác."
Hoàng Thiên nửa thật nửa giả nói một cầu.
Nghe xong lời này, Paul xém chút nữa sụp đổ.
Thủ lĩnh đoàn ky sĩ Thánh Đường bọn họ chính là người âm hiểm và cực kỳ cẩn thận,