CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Trịnh Mỹ Hồng lo lắng vội đỡ Tôn Hoắc Tầm dậy, nhưng sức lực của cô có hạn, căn bản không giúp Tôn Hoắc Tâm cử động chút nào.

Vẻ mặt đau khổ của Tôn Hoắc Tâm, nói với Trịnh Mỹ Hồng: “chị Hồng, đừng dìu tôi dậy, cả hai chân của tôi đều bị gãy rồi.

Dậy không nổi nữa! ” 
“Trời, sao có thể biến thành như thế này? Uống Ngân Long đâu?” Trịnh Mỹ Hồng thở dài hỏi Tôn Hoắc Tầm.

Tôn Hoắc Tầm so với hai tên đồng bọn kia, ít nhất anh ta có thể miễn cưỡng ngồi lên được, hai tên đồng bọn kia của anh ta, chân cũng gãy hết, miệng vẫn còn máu, chắc chắn bị thương rất nặng.


Hầu như nằm đó miễn cưỡng động đậy, những yếu ớt đến nỗi không nói nên lời, nói một cách dễ hiểu thì họ chỉ còn lại hơi thở.

Nhìn cảnh tượng thê thảm này, Trịnh Mỹ Hồng giận run người lên, cô ta mím chặt 
môi lại.

“Uống Ngân Long đã được người nhà họ Uông đưa đi rồi, còn đánh chúng tôi nửa sống nửa chết.

Chị Hồng, tôi đã phụ lại lòng tin của chị, là lỗi của tôi” 
Tôn Hoắc Tâm mạnh bạo nói.

“Đừng nói mấy chuyện này vội, tôi đưa cậu tới bệnh viện trước đã.

” 
Trịnh Mỹ Hồng không kịp hỏi gì nữa, muốn đưa Tôn Hoắc Tâm bọn họ tới bệnh viện thành phố càng sớm càng tốt, còn tiếp tục trì hoãn, sợ là ba người này sẽ chết ở đây.


Hoàng Thiên cũng không có thời gian hỏi gì nhiều, có gì nói trên đường đi cũng được, quan trọng là trước tiên đưa ba người này tới bệnh viện.

Vì thế, Hoàng Thiên không nói gì, tìm một tấm ván lớn, sau đó giúp Trịnh Mỹ Hồng, đưa Tôn Hoắc Tầm nằm lên tấm ván gỗ.

Lại nhìn vào hai cẳng chân của Tôn Hoắc Tâm, chúng đã gãy hết xương rồi.

Trịnh Mỹ Hồng áy náy suýt rơi nước mắt, con gái thì đều mềm lòng, hơn nữa Tôn Hoắc Tâm lại là đàn em của cô ta, vì cô ta làm việc mới rơi vào cảnh này, nên cô ta nhìn vậy mà đau lòng.

“Hỏng rồi, gãy xương kiểu thế này.

Dù có đưa tới bệnh viện, hai chân cũng không thể giữ được nữa.

” Trịnh Mỹ Hồng Trầm giọng xuống nói nhỏ với Hoàng Thiên.

Mặc dù nói rất nhỏ, nhưng Tôn Hoắc Tâm cũng đã nghe thấy, anh ta đau buồn rơi nước mắt.

Một người đàn ông to lớn, cũng không thể kìm nổi nước mắt, vì cả đời này phải ngồi trên xe lăn, ai có thể chịu đựng được? 

Hoàng Thiên thấy vậy, Tôn Hoắc Tâm đã nghe thấy rồi, hơn nữa còn đau đớn xót xa, Hoàng Thiên nhẹ nhàng cười, nói với Trịnh Mỹ Hồng: “Cô Hồng à, không sao đâu, hai chân của Tôn Hoắc Tầm có thể chữa lành, không thể để lại hậu chứng về sau” 
“Gì cơ? Thật vậy sao? Sao có thể chứ?” 
Trịnh Mỹ Hồng kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên, chẳng qua trong lòng cô ta vụt lên một tia hi vọng, bởi vì cô ta vẫn rất tin tưởng Hoàng Thiên.

Vì Hoàng Thiên nói chắc nịch như vậy, điều đó chứng minh Tôn Hoắc Tầm có thể cứu rồi.

Hoàng Thiên tự nhiên chắc chắn vậy, bên cạnh anh có những người có năng lực, 
cứ tùy ý giao Tôn Hoắc Tâm cho Đào Văn Lâm, gãy xương cũng có thể chữa khỏi.

Dù Đào Văn Lâm có làm khó, Hoàng Thiên vẫn có thể để Phan Thanh Linh ra tay, cô gái này một trăm phần trăm có thể chữa khỏi chân của Tôn Hoắc Tâm.

“Đương nhiên là thật rồi”.


Bình luận

Truyện đang đọc