CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nụ cười trêи gương mặt Mai Trân lúc này rõ ràng là đang đòi công lao.

Trước mặt người nhà họ Kim, bản năng của bà ta là bợ đỡ gia đình người ta, nhà họ Kim lắm tiền nhiều của, là gia đình giàu có phải kể đến đầu tiên ở thị trấn Kim Mã.

Nhưng người nhà họ Kim lại xem thường Mai Trân, trong mắt họ, Mai Trân là người phụ nữ hám tiền, chỉ một lòng muốn gả con gái vào nhà họ Kim bọn họ.

Không ai có thể đi tôn trọng một người đàn bà như thế!

Nhưng khi Mai Trân nói những lời này, người nhà họ Kim lại thấy hứng thú.

Người đầu tiên trở nên kϊƈɦ động là chú hại Kim Đại Hữu của Kim Triết, ông ta chịu không ít khổ sở, nằm mơ cũng nghĩ đến việc trả thù Hoàng Thiên.

“Em gái Trấn, có tin được bà không đấy? Tay Hoàng Thiên kia ở thành phố Bắc Ninh thật hả?”.

Kim Đại Hữu sáng ngời, vội vàng hỏi Mai Trân.

Mai Trân cười hớn hở. “Ông hại Kim, tôi có thể nói bậy nói ba trước mặt mọi người sao? Chính miệng thằng ranh đó nói với con gái tôi, rằng cậu ta ở thành phố Bắc Ninh”

“Bà biết cậu ta sống ở đâu không?”

Là một người đàn ông trung niên có hàm răng vàng lên tiếng, đó là bố của Kim Triết, ông Kim Đại Thành.

Kim Đại Thành mặc chiếc áo cổ tàu, tay cầm một chuỗi hạt chậu, mặt vuông chữ điền, nhìn rất oai phong.

“Ông cả Thành, cái này thì tôi không biết, mà thằng ranh Hoàng Thiên cũng không nói! Nhưng nhị sư huynh của ông chồng quỷ sứ nhà tôi có để lại cho tôi số điện thoại, đến thành phố Bắc Ninh chỉ cần gọi điện cho ông ấy là ông ấy có thể cho tôi biết Hoàng Thiên đang ở đâu?

Mai Trân nói vanh vách, kể hết lại ngọn ngành không chừa một chữ nào.

Kim Đại Thành đảo mắt, khóe miệng ông ta nhếch lên hiện ra một vẻ hung ác.

“Ha ha, thế thì đơn giản. Ngày mai chúng ta sẽ lên đường, đến thành phố Bắc Ninh”

Kim Đại Thành cười nham hiểm, ra lệnh.

Ông ta là chủ nhà họ Kim, cả dòng họ Kim phải nghe lời ông ta.

“Anh cả, ý của anh là ngày mai sẽ đến tìm tên họ Hoàng kia tính sổ?”

Kim Đại Hữu hỏi Kim Đại Thành.

“Đúng thế! Con trai tôi bị gãy cả cổ tay, thù này có thể không báo mà được? Mẹ nó, thằng họ Hoàng kia đúng là không biết trời cao đất dày, đường quang không đi lại vào bụi rậm!”

Kim Đại Thành gằn giọng, giảng một nắm đấm lên đầu giường bệnh.

“Ái da!”

Kim Đại Thành ôm nắm đấm vừa đập quá đà, xuýt xoa đau đớn.



Làm màu không đến nơi đến chốn, Kim Đại Thành đau toát mồ hôi lạnh.

Những người khác cũng không dám cười, ai nấy đều vờ như không thấy.

Lúc này Mai Trân cũng không dám cười, bà ta hỏi Kim Đại Thành: “Ông cả Thành, ngày mai tôi không cần đi đúng không?”

“Sao bà lại không cần đi? Bà không đi, chúng tôi biết tìm Hoàng Thiên ở đâu?”

Kim Đại Thành bực bội trả lời

“Nói cũng phải, con rể tương lai của tôi bị Hoàng Thiên đánh ra nông nỗi này, Hoàng Thiên cũng không xong với tôi đâu!”

Mai Trân đưa mắt nhìn Kim Triết đang nằm trêи giường bệnh, giả vờ làm ra vẻ giận dữ.

Lúc đó, Hoàng Thiên đã nhận được tin tức báo cáo của Tiêu Văn Hạ, phát hiện được hành tung của Chu Giang.

Hoàng Thiên liền lên đường ngay trong đêm, phóng thẳng đến một thị trấn nhỏ tên Lam Thái.

Một giờ đồng hồ lái xe, lúc Hoàng Thiên tới nơi thì Tiêu Văn Hạ và các cấp dưới đã đợi được nhiều giờ.

“Anh Thiên, anh đã đến rồi, anh mà còn không đến thì tôi không nhịn được muốn hành động đầu”

Tiểu Văn Hạ sốt sắng, mắt sáng rực lên, phấn khích nói với Hoàng Thiên.

Thấy Tiêu Văn Hạ kϊƈɦ động đến thế, Hoàng Thiên không khỏi nhoẻn cười. Anh phát hiện ra là dạo gần đây Tiêu Văn Hạ không có việc gì làm, thực sự sắp cuồng chân cuồng tay đến phát điên rồi.

“Chu Giang đâu?”

“Ở ngay trong sòng bạc ngầm, sòng bạc đó ẩn núp trong nhà dân làng trong khe núi, để tránh bị tấn công, ông chủ sòng bạc đã chọn một nơi có địa thế che khuất”

Tiêu Văn Hạ giới thiệu lại với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe xong gật đầu, anh cũng không thể không khâm phục khả năng trinh sát tài tình của Tiêu Văn Hạ.

Thời gian chưa đến một ngày đã mò ra được rõ ràng như thế, không làm thám tử tư thì quá đáng tiếc.

“Vậy thì xuất phát thôi, bắt Chu Giang về”

Hoàng Thiên nghiến răng, Chu Giang đã thực sự làm anh tức giận.

Tên khốn này nhân lúc Hứa Mỹ nằm viện dám giở thủ đoạn đánh lén, mẹ kiếp, đúng là thâm độc.

Còn cả hai thằng con trai của Chu Giang là Chu Viễn Tân và Chu Viễn Phi nữa. Hai thằng ranh này cũng không phải loại tốt đẹp gì.

Cộng thêm cô người yêu Tô Hồng Hạnh của Chu Viễn Phi, cô ta xấu tính xấu nết, cũng độc địa ra trò.

Những người này hiện ra trong đầu Hoàng Thiên, nếu như lúc này để anh trông thấy, anh nhất quyết phải trừng trị chúng.



Tiêu Văn Hạ cũng nhận ra hôm nay anh Thiên thật sự nổi giận.

Thực tế, Tiêu Văn Hạ cũng căm hận Chu Giang, ông ta dám ra tay hạ độc Hoàng Thiên, Tiêu Văn Hạ đang rất nóng lòng muốn đánh ông ta tàn phế.

“Anh Thiện, bắt được Chu Giang thì không khó, chỉ có điều ông chủ của sòng bạc ngầm này hơi khó dây.”

Lúc ở trêи xe, Tiêu Văn Hạ nói với Hoàng Thiên.

Thấy Tiêu Văn Hạ lo ngại, Hoàng Thiên thắc mắc: “Ông chủ sòng bạc khó dây thế nào?”

“Tôi đã điều tra rõ ràng, ông chủ sòng bạc có biệt danh Tưởng Bá Thiên, là một nhân vật có máu mặt, có thể lực tương đối lớn ở thị trấn Lam Thái. Còn Chu Giang đến đây đánh bạc, là khách của Tưởng Bá Thiên, rất có thể Tưởng Bá Thiên sẽ che chở cho Chu Giang

Tiêu Văn Hạ nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe xong lạnh lùng nhếch mép: “Hừ, lo lắng nhiều thể làm gì. Nếu như Tưởng Bá Thiên dám nhúng tay vào thì trừng trị gã luôn một thể”

“Rõ!”.

Tiêu Văn Hạ lập tức nhận lệnh, anh ta nhận thấy tối nay anh Thiên đã thật sự nổi trận lôi đình. Trước kia anh Thiên không như thế.

Có lời nói của Hoàng Thiên, Tiêu Văn Hạ đã biết phải làm thế nào, gì mà Tưởng Bá Thiên với không Tưởng Bá Thiên, nếu như không biết điều thì cho luôn một trận là xong chuyện.

Mấy chiếc xe đi tới khu vực núi cách thị trấn Lam Thái mười mấy cây số, sau khi đỗ xe lại bên đường, Tiêu Văn Hạ xuống xe trước.

“Anh Thiên, phía trước chỉ có thể đi bộ, chúng ta phải đi bộ vào trong núi”

Tiêu Văn Hạ nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên gật đầu, không nói không rằng, cùng đám người Tiêu Văn Hạ vào trong núi.

Thấy Tiêu Văn Hạ thuộc đường đi, là Hoàng Thiên biết chắc chắn Tiêu Văn Hạ đã đi khảo sát vị trí của sòng bạc này rồi.

Hoàng Thiên đoán trúng phóc. Tiêu Văn Hạ làm việc luôn hết lòng hết sức, anh ta đã đưa cấp dưới vào trong núi một lần, hơn nữa còn đến tận sòng bạc ngầm, và chơi vài ván.

“Anh Tiêu Văn Hạ, anh quay lại rồi, vừa nãy ông Giang của chúng tôi còn hỏi, sao anh mới chơi có mấy ván mà đã đi rồi”

Đúng lúc này, một tên nhóc trông như khỉ chạy tới, cười hớn hở nói với Tiêu Văn Hạ.

Tiêu Văn Hạ nghe vậy bật cười, nói: “Đi đón người bạn, người bạn này của tôi cũng thích chơi bạc lắm”.

“Ồ ồ, thì ra là vậy! Ha ha. Vậy thì nhiệt liệt chào đón, xin mời các anh!”

Tên nhóc mỏ nhọn nhiệt tình đi trước dẫn đường, rẽ trái rẽ phải, vào một căn nhà của người dân địa phương.

Người dân

Bình luận

Truyện đang đọc