CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thấy lời nói của người phụ nữ cao sang ngày càng khó nghe, lúc này Hoàng Thiên mới bước qua.

“Cậu làm cái gì đấy? Mù thì nhìn làm gì?”

Người phụ nữ cao sang trừng mắt, không vui vẻ trừng Hoàng Thiên.

Thấy đối phương là phụ nữ, Hoàng Thiên cũng không muốn so đo, dẫu sao thì tranh đấu với loại phụ nữ chua ngoa này cũng chẳng có gì tốt.

“Không phải bà sợ đồ bị làm bẩn sao? Thế thì dễ rồi, bà nói xem bị bẩn chỗ nào?”

Hoàng Thiên nhìn người phụ nữ cao sang hỏi.

Vừa thấy Hoàng Thiên bước ra, Hoàng Phúc Trường và Hoàng Linh đều thở phào một hơi, cũng có người đáng tin cậy rồi.

Người phụ nữ cao sang đánh giá Hoàng Thiên một lượt từ trêи xuống dưới, lập tức lộ ra nụ cười giêu cợt.

“Mẹ tôi ơi, ở đâu ra tên quỷ nghèo như cậu vậy, cậu nhìn cái bộ đồ mộc mạc của cậu đi.

Có tư cách gì mà nói chuyện với tôi hả?”



Người phụ nữ cao sang bĩu môi, ha ha cười khẩy.

Một người bình thường nghe được lời này, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Nhưng Hoàng Thiên lại không có phản ứng gì.

Dẫu sao thì lúc trước nghe những lời thế này quá nhiều rồi, Hoàng Thiên cũng đã miễn dịch từ lâu.

“Không cần nói những lời vô ích đó, rốt cuộc bà muốn giải quyết như thế nào, giặt đồ hay là sao?”

Hoàng Thiên nhân nhịn hỏi người phụ nữ cao sang, bởi vì lúc nãy Hoàng Thiên cũng nghe được, thực sự là cha nuôi đụng phải người phụ nữ này, cũng là người sai trước.

“Hừ! Để mấy người nghèo như cậu đi giặt đồ, thì còn có thể mặc sao? Không giặt thì càng không thể mặc, vừa nghĩ đến trêи người có mùi hôi thối, tôi liên mắc ói.”

Người phụ nữ cao sang ghét bỏ trừng Hoàng Phúc Trường một cái, tức giận nói.

Hoàng Thiên cũng hoàn toàn không nhịn nổi nữa, hơn nữa lời người phụ nữ nói ngày càng khó nghe, thực sự quá đáng ghét!

Bình luận

Truyện đang đọc