CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Quản gia Trần liên tục thở dài, ở nhà họ Hoàng nhiều năm như vậy, ông ấy chưa từng nhìn thấy ai được nhận nhiều tiền lương như vậy.

“Cái này còn chưa bao gồm tiền thưởng nghiên cứu ra loại thuốc mới của Hoa Tử Dương, toàn bộ cộng lại, tiền lương hàng năm của Hoa Tử Dương ít nhất phải từ một trăm tỷ đổ lên” 
Quản gia Trần lại bổ sung.

Nghe xong những lời này, Hoàng Thiên rất ngạc nhiên, nhưng mà ngay sau đó anh lại cười lạnh một tiếng.

Thần Y? 

Đào Văn Lâm còn được coi là Dược Vương đó.

Y thuật của Phan Thanh Linh còn cao hơn Đào Văn Lâm không ít, có gọi là Y Tiên cũng không ngoa! 
Chỉ là một tên Hoa Tử Dương, chẳng lẽ lại còn lợi hại hơn Phan Thanh Linh? 
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên đột nhiên nhận ra việc để Phan Thanh Linh ở thành phố Bắc Ninh mở phòng khám Đông Y chính là đại bác đánh muỗi.

Mặc dù Phan Thanh Linh đã kiêm nhiệm chức phó viện trưởng của bệnh viện, nhưng đó chỉ là một công việc vặt vãnh trên danh nghĩa thôi, hoàn toàn không thể phát huy ra được năng lực của Phan Thanh Linh.

“Xưởng chế thuốc của nhà họ Hoàng có quy mô rất lớn sao?” 
Hoàng Thiên hỏi Quản gia Trần.

Quản gia Trần khẽ gật đầu, nói với Hoàng Thiên: “Có thể nói là một sản nghiệp trụ 
cột của nhà họ Hoàng chúng ta, nếu như sản nghiệp này mà đổ, nhà họ Hoàng chúng ta sẽ bị tổn thương nặng, thậm chí là từ đó mà suy tàn.

” 
“Gia chủ, chuyện tôi lo lắng nhất không phải là Hoa Tử Dương có làm ở xưởng chế thuốc của nhà họ Hoàng hay không, mà lo lắng anh ta bị một tập đoàn khác có thực lực đào đi, như vậy, không bao lâu nữa sẽ trở thành đối thủ kinh doanh của chúng ta!” 
Quản gia Trần nhắc nhở.


Hoàng Thiên khẽ gật đầu, anh biết Quản gia Trần nhìn xa trông rộng, nói rất đúng.

Mặc dù Hoàng Thiên có Phan Thanh Linh, cô em gái tuyệt vời, còn có cả Đào Văn Lâm, hai người này hoàn toàn có thể làm tốt hơn Hoa Tử Dương.

Nhưng mà, chuyện Hoa Tử Dương đột nhiên từ chức chắc chắn là có vấn đề, có thể là có người đang giở trò quỷ, dụng tâm nham hiểm.

Cho nên Hoàng Thiên không thể ngồi im không quan tâm tới, anh nhất định phải tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Có thể liên hệ với Hoa Tử Dương không? Tôi muốn gặp mặt hắn ta” 
Hoàng Thiên hỏi Quản gia Trần.

“Tôi đã thử liên lạc, nhưng Hoa Tử Dương không bắt máy.

Quản gia Trần lắc đầu nói.

“Tóm lại là đi tìm hắn ta, dẫn hắn ta đến gặp tôi.


” 
Hoàng Thiên nói.

"Da" 
Quản gia Trần đồng ý, chuẩn bị đích thân ra ngoài tìm Hoa Tử Dương.

Thế nhưng mà lúc ông ấy đang chuẩn bị đi thì điện thoại của ông ấy vang lên.

“Quản gia Trần, tôi là Hoa Tử Dương” 
Đầu bên kia truyền tới giọng nói của Hoa Tử Dương.

.


Bình luận

Truyện đang đọc