CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



“Cái đồ khốn kiếp! Có phải cậu cho rằng nhà họ Uông của cậu rất tài ba đúng không? Nên hoàn toàn không thèm để Trịnh Mỹ Hồng tôi vào mắt? Đối phó chủ nhân nhà họ Hoàng ngay trong nhà hàng của tôi, cậu định hại chết tôi đúng không hả?" 
Trịnh Mỹ Hồng tức giận mắng. 
Đem Uông Ngân Long đánh thậm tệ đến nỗi anh ta không còn chút cáu kỉnh.

nào nữa, vai vẫn còn đang chảy máu.


Uông Ngân Long sắp bị buồn bực đến chết mất. 
“Chị Hồng, Hoàng Thiên cũng không có gì ghê gớm cả, chị không cần phải lo sợ, tôi đã mang theo nhiều người như vậy, nhất định có thể giải quyết được Hoàng Thiên” 
Uông Ngân Long nói. 
Trịnh Mỹ Hồng vừa nghe thấy thế, càng thêm giận dữ hơn nữa. 
“Bà mẹ, thật khốn kiếp mà!" 
Trịnh Mỹ Hồng đá một phát vào ngày trán Uông Ngân Long. 
Gót giày đập vào thẳng vào giữa trán Uống Ngân Long, khiến cho tên nhóc đó ngã nhào ngồi luôn xuống đất, cái trán tái xanh hết cả đi. 
Nhưng khiến Hoàng Thiên ngạc nhiên là, Uông Ngân Long bị đánh thành ra bộ dạng như thế rồi, mà vẫn không dám trở mặt với Trịnh Mỹ Hồng. 
Điều này khiến Hoàng Thiên không khỏi nhìn Trịnh Mỹ Hồng thêm vài cái, không thể đoán ra được người phụ nữ này rốt cuộc có lại lịch như thế nào, và tại sao có thể khiến cho Công Ngân Long sợ hãi đến như vậy. 

“Chị Hồng, chị không cho tôi động đến Hoàng Thiên, thì tôi sẽ không động đến anh ta nữa, tôi đi ngay đây được chưa?” 
Uông Ngân Long đang nấn ná, thấp giọng thương lượng với Trịnh Mỹ Hồng. 
“Thật đúng là cái đồ không biết sống chết! Tôi sẽ không thèm quan tâm đến những việc xấu của cậu đâu, nhưng chủ nhân nhà họ Hoàng ở đây, tôi không cho phép cậu động đến anh ấy dù chỉ là một sợi tóc” 
Trịnh Mỹ Hồng mắng. 
Uông Ngân Long tức giận cắn vào môi, nhưng vẫn không dám nói thêm gì nữa. 
“Chủ nhân nhà họ Hoàng, cậu đã bị kinh sợ rồi.

Trên lầu có một phòng riêng, tôi sẽ sắp xếp cho cậ một bàn, đích thân đến kính rượu chuộc lỗi với cậu có được không ạ?” 
Trịnh Mỹ Hồng mỉm cười nói với Hoàng Thiên. 
Hoàng Thiên cũng không từ chối Trịnh Mỹ Hồng, tuy rằng anh không hy vọng Trịnh Mỹ Hồng giúp đỡ gì cả, nhưng người ta thật sự đã giúp rồi, đó cũng được xem như là nhận ân tình của người ta rồi. 
Hơn nữa Hoàng Thiên cũng rất tò mò về người phụ nữ này, muốn làm quen với cô ấy một chút. 

“Được thôi, cảm ơn lòng tốt của cô rất nhiều." 
Hoàng Thiên nói. 
“Ha ha.

Chủ nhân nhà họ Hoàng, cậu không cần phải khách sáo làm gì, chúng ta cũng đâu phải người ngoài.

Một lát nữa cậu sẽ rõ thôi”.


Bình luận

Truyện đang đọc