CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Một âm thanh leng keng vang lên, con dao bóng loáng ở dưới chân Lưu Chí Công.

Con dao này của Trịnh Minh Nghĩa vô cùng sắc bén, lóe lên tia sáng dưới ánh mặt trời khiến người khác nhìn thấy mà phải sợ hãi.

Lưu Chí Công quỳ dưới chân Hoàng Thiên, nhìn thấy Hoàng Thiên vứt dao lên trước mặt, ông ta bị dọa cho sợ tới mức mất hồn mất vía.

Nhìn vẻ mặt phẫn nộ vô cùng ác nghiệt của Hoàng Thiên lúc này, trong lòng Lưu Chí Công hiểu rõ Hoàng Thiên tuyệt đối không phải đang dọa ông ta mà là muốn làm thật rồi.

“Cậu Hoàng Thiên, cậu Hoàng Thiên, cậu tha cho tôi lần này được không? Cho tôi một đường sống, sau này còn gặp lại, làm bạn với Lưu Chí Công tôi có lợi cho cậu đó.” Lưu Chí Công ngẩng đầu cầu xin Hoàng Thiên.

“Là ông tự ra tay hay phải để tôi giúp ông?” Vẻ mặt Hoàng Thiên vô cùng u ám, không hề phí lời chút nào với Lưu Chí Công.

Mẹ kiếp!

Lưu Chí Công tức giận, bảo ông ta chặt đứt một cánh tay sao? Ông ta không làm được.

Lúc này ông ta cũng không quỳ nữa, đứng lên khỏi mặt đất, sau đó lấy điện thoại ra để gọi điện.

Trịnh Minh Nghĩa vừa nhìn thấy Lưu Chí Công còn dám đứng dậy thì lập tức xông lên, muốn ấn Lưu Chí Công quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên. Đương nhiên Trịnh Minh Nghĩa cũng muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt Hoàng Thiên, muốn lấy lòng anh.

Hoàng Thiên xua tay ngăn cản Trịnh Minh Nghĩa.

“Anh Hoàng Thiên, hay là để em đích thân ra tay? Em thành thạo làm chuyện này nhất rồi. Ha ha.” Trịnh Minh Nghĩa mang dáng vẻ tươi cười nịnh nọt Hoàng Thiên.

“Chờ ông ta gọi điện thoại xong rồi nói.”

Hoàng Thiên lạnh nhạt nói.

Để cho Lưu Chí Công gọi cuộc điện thoại này là vì Hoàng Thiên muốn Lưu Chí Công tâm phục khẩu phục. Nếu không chờ đến lúc anh đi rồi thì ngày tháng của Lâm Chiến Thăng cũng không dễ sống, chắc chắn Lưu Chí Công sẽ báo thù.

Lưu Chí Công vừa thấy Trịnh Minh Nghĩa còn muốn đích thân ra tay thì tức giận đến nỗi cái mũi cũng xiêu vẹo luôn.

“Trịnh Minh Nghĩa, tôi và đại ca của cậu còn kết nghĩa anh em đấy. Cậu dám đối xử với tôi như thế, cậu chờ đó cho tôi.”

Lưu Chí Công hung dữ nói với Trịnh Minh Nghĩa xong thì gọi điện thoại cho Tôn mắt to.

“Đại ca, Trịnh Minh Nghĩa phản bội rồi, cậu ta giúp người ngoài đối phó tôi.” Lưu Chí Công cất giọng nghẹn ngào, khóc lóc kể lể với Tôn mắt to qua điện thoại.

Trịnh Minh Nghĩa nhìn Lưu Chí Công rồi hừ một tiếng âm mũi. Anh ta không hề sợ Lưu Chí Công tố cáo trước mặt Tôn mắt to.

Bởi vì Trịnh Minh Nghĩa rất láu cá, anh ta biết cho dù Tôn mắt to ở đây thì cũng sẽ làm như anh ta mà thôi.

“Đại ca cậu bảo cậu nghe điện thoại.”

Lưu Chí Công đưa điện thoại cho Trịnh Minh Nghĩa. Bây giờ ông ta lại có chỗ dựa vững chắc, đoán là chắc chắn Tôn mắt to sẽ hung hăng quát mắng Trịnh Minh Nghĩa, sau đó bảo Trịnh Minh Nghĩa giúp ông ta đối phó Hoàng Thiên.

“Alo, đại ca.”

“Cậu có chuyện gì thế? Tại sao lại giúp người khác đối phó Lưu Chí Công?”

Tôn mắt to ở đầu dây bên kia nổi trận lôi đình chất vấn Trịnh Minh Nghĩa.

“Haha, đại ca có điều không biết, người mà Lưu Chí Công muốn đối phó là anh Hoàng Thiên.”

Trịnh Minh Nghĩa cười lớn.

Mẹ kiếp.

Tôn mắt to kinh ngạc sững sờ mất mấy giây “Vậy cậu xem rồi làm, dù sao cũng đừng đắc tội với anh Hoàng Thiên.” Tôn mắt to rất lo lắng dặn dò Trịnh Minh Nghĩa.

“Đã hiểu.”



Trịnh Minh Nghĩa biết rõ sẽ là kết quả này, anh ta trả điện thoại lại cho Lưu Chí Công.

Lưu Chí Công dểnh dểnh môi trừng mắt với Trịnh Minh Nghĩa: “Sao nào? Đại ca của cậu đã dạy bảo cậu chưa? Mau chóng giúp tôi đánh Hoàng Thiên thành kẻ tàn tật, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu.”

“Ha ha ha, Lưu Chí Công ông nhầm to rồi, đại ca bảo tôi xem rồi làm.”

Trịnh Minh Nghĩa lại cười một trận.

Gương mặt Lưu Chí Công méo mó, căng thẳng nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”

“Hừ, nhưng đây chính là sự thật. Lưu Chí Công, ông chấp nhận đi, ai bảo ông tự tìm đường chết, đến ngay cả người phụ nữ của anh Hoàng Thiên cũng dám động vào.”

Trịnh Minh Nghĩa hừ một tiếng rồi nhặt lấy con dao trêи mặt đất.

Lưu Chí Công cảm thấy bị đả kϊƈɦ trâm trọng, ông ta hoàn toàn sụp đổ.

Ban nấy Trịnh Minh Nghĩa từng khuyên ông ta Lâm Ngọc An là người phụ nữ của Hoàng Thiên. Nhưng lúc đó ông ta căn bản không hề xem Hoàng Thiên ra cái gì.

Bây giờ hối hận cũng muộn rồi. Có thể nhìn ra được Hoàng Thiên yêu thương vợ như thế nào, đánh vợ anh thì Hoàng Thiên làm sao mà bỏ qua cho được?

Lưu Chí Công đang hối hận và sợ hãi, Trịnh Minh Nghĩa túm lấy cổ áo ông ta rồi kéo qua một bên.

“Đừng, đừng như vậy. Trịnh Minh Nghĩa, tôi là anh em kết nghĩa của đại ca cậu đấy.”

Lưu Chí Công bị dọa nên la hét ầm ï, cả người mềm nhữn như bùn lầy.

Trịnh Minh Nghĩa không hề quan tâm đến Lưu Chí Công, bây giờ anh ta chỉ muốn biểu hiện thật tốt trước mặt Hoàng Thiên.

Anh ta giơ chân lên đạp Lưu Chí Công ngã ra mặt đất.

“Cậu Hoàng Thiên, tôi biết sai rồi, cậu cho tôi một cơ hội đi.”

“Hự… aaaaa”

Lưu Chí Công gào thét thảm thiết, tay trái của ông ta đã bị Trịnh Minh Nghĩa phế rồi.

Những người nhát gan đều bị dọa sợ, hai tay che lấy miệng, ai đã gặp qua trường hợp này chứ?

Trịnh Minh Nghĩa thật sự ghê gớm, làm kiểu chuyện như thế này đối với anh ta mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ.

“Băng bó cho ông ta một chút.”

Trịnh Minh Nghĩa cầm dao chỉ chỉ vào Lưu Chí Công đang hôn mê bất tỉnh nói với Trương Vũ.

“A, được được.”

Trương Vũ bị dọa đến mức chân cũng mềm nhũn cả ra, vội vàng đồng ý rồi gọi cấp dưới đi qua đó băng bó vết thương cầm máu cho Lưu Chí Công.

Trịnh Minh Nghĩa xách dao gật gù đắc ý đi đến trước mặt Hoàng Thiên nói: “Anh Hoàng Thiên, anh xem em biểu hiện được chứ?”

Hoàng Thiên đánh giá Lưu Chí Công một lượt, trong lòng nghĩ tên nhóc này cũng khá được việc.

“Cũng được.”

Hoàng Thiên điềm tĩnh nói.

Cuối cùng thì trong lòng Trịnh Minh Nghĩa cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Hoàng Thiên sẽ không tính toán với anh ta nữa.

“Anh Hoàng Thiên, em có một việc vẫn luôn không hiểu, muốn nghe ngóng một chút” Trịnh Minh Nghĩa cẩn thận nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên liếc Trịnh Minh Nghĩa một cái, anh làm gì có tâm tư mà quan tâm đến anh ta chứ?



“Chuyện gì?”

“Anh Hoàng Thiên, em nghe nói em họ em Trịnh Hiếu Phong và bác cả em Trịnh Hải đều đi Châu Phi rồi?”

Trịnh Minh Nghĩa căng thẳng hỏi Hoàng Thiên. Anh ta chỉ nghe nói Trịnh Hiếu Phong chọc giận Hoàng Thiên, sau đó đi Châu Phi cùng Trịnh Hải, xem ra cũng không có kết quả tốt đẹp gì.

Hoàng Thiên nhìn Trịnh Minh Nghĩa cười lạnh: “Ha ha, Trịnh Hiếu Phong và Trịnh Hải đều đi Châu Phi làm việc rồi, bao ăn bao ở đãi ngộ rất tốt. Nếu cậu tình nguyện đi thì tôi sẽ sắp xếp giúp cậu.”

“Không không, anh Hoàng Thiên nói đùa rồi, haha…”

Trịnh Minh Nghĩa lắc đầu như trống lắc, trong lòng vô cùng hối hận, sợ hãi Hoàng Thiên.

“Bọn Trương Vũ giao cho cậu, cho bọn họ biết là tôi cũng không dễ chọc vào đâu.”

Hoàng Thiên chỉ chỉ đám người Trương Vũ nói với Trịnh Minh Nghĩa.

“Vâng vâng vâng. Em nhất định sẽ cho mấy kẻ này biết máu chảy thành sông là như thế nào.”

Trịnh Minh Nghĩa gật đầu lia lịa, đem theo cấp dưới xông lên đánh đám người Trương Vũ một trận, cho bọn họ biết thế nào là tàn khốc.

“Anh Hoàng Thiên tha mạng.”

“Anh Hoàng Thiên, chúng tôi không dám nửa.

“Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, tôi không dám đối đầu với anh Hoàng Thiên nữa”

Đám người Trương Vũ bị đánh đến mức sợ chết khϊế͙p͙, ra sức cầu xin Hoàng Thiên.

Nhìn thấy đám người này bị đánh nửa sống nửa chết, Hoàng Thiên vẫy tay một cá, Trịnh Minh Nghĩa mới dừng tay lại.

“Cút hết đi.”

Hoàng Thiên nói.

Đám Trương Vũ như được đại xá, đỡ Lưu Chí Công đang hôn mê bất tỉnh lên xe, ai ai cũng chê đôi chân cha mẹ sinh ra quá ngắn không thể chạy trốn nhanh được. Trịnh Minh Nghĩa cũng giải tán mọi người, con đường trong làng lại yên tĩnh trở lại.

Những người có mặt ở đó, bao gồm cả Lâm Ngọc An đều chấn động, còn chưa hoàn hồn lại sau sự kinh hoàng ban nãy.

Lâm Chiến Thắng võ võ đầu, khuôn mặt tươi cười chạy đến trước mặt Hoàng Thiên.

“Cháu rể à, cháu khiến chú không biết nói gì luôn, quá thô bạo.”

Gương mặt Lâm Chiến Thắng lộ ra vẻ ngưỡng mộ nhìn Hoàng Thiên, không biết làm sao nịnh nọt mới được.

Trang Ngọc Lộ cũng chạy đến, người phụ nữ này cũng thật là gió chiều nào theo chiều đấy, nhìn thấy Hoàng Thiên ra oai như vậy cuối cùng bà ta cũng biết trước kia mình không biết quá nhiều điều.

“Haha, Hoàng Thiên, cháu quả thực khiến thím mở mang tầm mắt mà. Ngay cả Lưu Chí Công và Trương Vũ cũng bị cháu xử lý thành như vậy, cháu thật lợi hại.”

Trang Ngọc Lộ xoắn hai tay lại, bây giờ thì lời lẽ dễ nghe gì đều nói ra.

Hoàng Thiên rất chán ghét loại người như vậy, anh cười nhạt nói với Trang Ngọc Lộ: “Thím quá khen rồi, đồ bỏ đi như cháu không dám nhận.”

Chỉ một câu đã khiến gương mặt bà ta đỏ bừng như phát sốt, trước kia cứ một câu hai câu cay độc nói anh là đồ bỏ đi, bây giờ lại khen người ta, thực sự là tự vả mà.

Lâm Khiết Nhi ngây ngốc nhìn Hoàng Thiên, cô ấy vô cùng ngưỡng mộ người anh rể tuyệt vời này.

Người chột dạ nhất chính là Tô Trác Hạo, tên này trốn sau lưng Lâm Khiết Nhi, chỉ sợ Hoàng Thiên tìm anh ta tính sổ.

Hoàng Thiên đương nhiên cũng không quên được Tô Trác Hạo. Nếu không phải Tô Trác Hạo lái xe bỏ chạy vứt Hoàng Thiên ở lại thì Lâm Ngọc An cũng không đến mức bị đánh.

Lúc này Hoàng Thiên chỉ tay về phía Tô Trác Hạo: “Cậu qua đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc