CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoa Tử Dương, một trăm triệu mà Hoa Tử Dương mới nói, Hoàng Thiên vốn không tin.

Hoa Tử Dương xem xét, đúng là không thể lừa gạt Hoàng Thiên, hắn ta cũng chỉ đành thành thật khai báo.

“Được thôi gia chủ Thiên, tôi nói thật, Trần Bảo Sinh ra giá một trăm bảy mươi năm tỷ đồng với tôi” 
Hoa Tử Dương nói.

Hoàng Thiên tin tưởng giá tiền này, dù sao Hoa Tử Dương nhận được lương một năm hơn một trăm tỷ ở công ty dược phẩm Hoàng Thị, Trần Bảo Sinh không ra nhiều hơn thì cũng không đào được Hoa Tử Dương.


Một trăm bảy mươi năm tỷ đồng, không khác lắm.

“Ông có thể cút được rồi, tới nhà họ Trần phát triển cho tốt đi” 
Hoàng Thiên cười lạnh, khoát tay với Hoa Tử Dương.

Hoa Tử Dương thật sự vô cùng buồn bực, thầm nghĩ Hoàng Thiên bị điên sao? Còn hình như rất ủng hộ mình đổi nơi làm việc? 
Má nó, dược phẩm Hoàng Thị không có tôi thì sẽ nhanh chóng xuống dốc thôi.

Nhà họ Trần có được tôi, không bao lâu nữa sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn mạnh của nhà họ Hoàng.

“Sao còn chưa biến đi?” 
Hoàng Thiên thu hồi nụ cười trên mặt, hỏi Hoa Tử Dương.

“Hoàng Thiên, thứ cho tôi nói thẳng, tài nghệ này của anh không làm gia chủ Thiên được đâu”.


Hoa Tử Dương lạnh lùng hừ một tiếng, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ Hoàng Thiên.

“À? Ha ha, vậy anh nói một chút thử, tại sao tôi không làm chủ được nhà họ Hoàng?” 
Hoàng Thiên tức điên, hỏi Hoa Tử Dương.

“Tôi quan trọng biết bao đổi với dược phẩm Hoàng Thị, trong lòng anh hẳn biết rõ! Vậy mà không khốn khổ giữ tôi lại, anh nói xem có phải trình độ của anh không được không? Đừng đánh tôi, lời này tôi nói cũng là để thức tỉnh anh” 
Hoa Tử Dương nói xong thì cảnh giác nhìn Hoàng Thiên, sợ Hoàng Thiên lại đánh hắn ta.

Nhìn dáng vẻ tự tin của Hoa Tử Dương, Hoàng Thiên suýt nữa cười thành tiếng.

Thằng nhóc này quá coi trọng bản thân, và thật sự nghĩ rằng không có hắn, trái đất sẽ không quay.

"Hehe, mày thật sự cho rằng mình quan trọng như vậy sao?" 
Hoàng Thiên đến trước mặt Hoa Tử Dương, vỗ nhẹ vào má hắn.

Hoa Tử Dương nhìn Hoàng Thiên, nhịp tim cũng đã thình thịch.


Lúc trước hắn rất không phục Hoàng Thiên, nhưng hiện tại, hắn rất sợ Hoàng Thiên.

Quan trọng hơn nữa là Hoàng Thiên thật sự sẽ không chịu theo ý hắn, thật sự sẽ đánh chết hắn.

Cho dù Hoàng Thiên không ra tay, vẫn còn có Quản gia Trần, Quản gia Trần cũng là người rất tàn nhẫn.

"Đúng vậy! Lâu rồi anh không ở Hà Nội, nên cũng không biết tôi đã đóng góp bao nhiêu cho Dược phẩm của Hoàng Thị! Không có tội, Dược phẩm của Hoàng Thị cũng đừng mong kiếm thêm tiền!" 
Hoa Tử Dương lớn tiếng nói.

Quản gia Trần nghe xong cũng lắc đầu thở dài, đối với lời nói của Hoa Tử Dương cũng không nảy sinh ra nghi ngờ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc