CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Hoàng Thiên vẫn biết rõ đạo lý đường hẹp gặp nhau, người gan dạ sẽ thắng.

Tạ Long mang rất nhiều người đến, trong tay còn có vũ khí trông có vẻ rất hung hăng.

Một quyền này của Hoàng Thiên đánh ra rất mạnh khiến sống mũi của Tạ Long cũng sắp gãy mất, ngay lập tức, trước mắt cậu ta đã nổ đầy đom đóm. Không chờ đợi Tạ Long phản ứng lại, Hoàng Thiên đã lập tức đoạt lấy đao trong tay cậu ta.

“Roẹt” một tiếng, thanh đao sắc bén đã đặt ngay trêи cổ Tạ Long, ép sát vào cậu ta. Ngay lúc này, Tạ Long chỉ cảm thấy vùng cổ chợt lạnh toát, không hề dám tùy tiện động đậy.

“A, anh… anh đừng làm loạn đấy…”

Tạ Long vô cùng luống cuống nhưng cậu ta cũng biết rõ Hoàng Thiên ra tay rất tàn độc, nếu như chọc giận anh thì anh hoàn toàn có thể làm thịt cậu ta ngay tại chỗ.

“Con người của tôi chỉ thích làm bậy mà thôi.”

Hoàng Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, vỗ vỗ lên gương mặt Tạ Long.

Tạ Long vô cùng xấu hổ, bởi vì con dao còn gác ngay trêи cổ nên cậu ta cũng không dám lớn lối.

“Hoàng Thiên, nếu dám động vào tôi một chút thì tôi sẽ khiến cho cả nhà anh chết hết đấy.”

Tạ Long uy hϊế͙p͙ Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe xong câu này thì lập tức nhíu mày, anh hận nhất chính là người khác uy hϊế͙p͙ đến người nhà của mình.

Chát!

Hoàng Thiên mạnh bạo tát một bạt tai lên mặt Tạ Long, sau đó bàn tay hơi dùng lực một chút ép sát con dao lên cổ cậu ta.

Ngay lập tức, một dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra khiến Dịch Soái hoảng sợ đến mức gào khóc ầm lên.

“Đừng đừng đừng, đừng giết tôi.”

Tạ Long kêu to.

Bốn tên thành viên của hội Sói Điên thấy vậy thì tất cả đều nhao nhao chạy đến, chuẩn bị cứu Tạ Long.

“Mày cũng sợ chết à? Chẳng phải vừa rồi nói nhiều lắm sao?”

Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, cất tiếng hỏi Tạ Long.

Trong lòng Tạ Long cũng hận thấu xương Hoàng Thiên nhưng bây giờ cậu ta thật sự không dám nói ra những lời khó nghe nữa, cậu ta sợ rằng Hoàng Thiên tức giận lên thì sẽ thật sự giết chết cậu ta.

“Thả tôi ra đi, chuyện hôm nay ồn ào đến thế này cũng được rồi nhỉ? Hội Sói Điên chúng tôi không phải dễ trêu vào đâu.”

Tạ Long nói.

Bụp bụp bụp!

Hoàng Thiên nện mấy quyền lên gương mặt Tạ Long khiến cho máu mũi cậu †a chảy giàn giụa.

“Hội Sói Điên các người giỏi lắm sao?

Tôi cảnh cáo cậu, nếu như còn dám đến làm phiền tôi một lần nữa thì tôi sẽ hốt trọn ổ hội Sói Điên các người đấy.”

Hoàng Thiên nghiêm nghị quát lên.

Khí thế này của anh đã hoàn toàn dọa sợ toàn bộ mọi người đang ở đây.

Lâm Ngọc An sợ run người đứng một bên, vào giờ phút này cô thật sự không còn nhận ra Hoàng Thiên nữa.

Đây là người chồng khϊế͙p͙ nhược mấy năm qua của cô đó sao? Hội Sói Điên đáng Sợ như vậy mà lại yếu thế trước mặt Hoàng Thiên, quả thật khó tin mà.

Không chỉ Lâm Ngọc An mà ngay cả Trần Giang và Trương Lan Hương cũng sợ ngây người.

Trong đầu bọn họ thầm nghĩ rằng tên Hoàng Thiên này đúng là ngạo mạn mà, còn dám đánh cậu chủ của hội Sói Điên nữa.

Thấy Hoàng Thiên đã chiếm thế thượng phong, Trần Giang và Trương Lan Hương cũng không ngồi xổm ở chân tường nữa mà lập tức đứng lên đi đến bên cạnh Tạ Long.

Nhớ đến vừa rồi bị Tạ Long đánh tới thê thảm như vậy, Trương Lan Hương và Trần Giang đều tức giận đến mức không nói nên lời.

“Con mẹ nó, mày phải đứng yên cho tao đánh đấy, tao nhất định sẽ đánh chết mày.

Trần Giang vừa mắng, hai tay vừa giơ lên đánh vào người Tạ Long.

Trương Lan Hương càng không phải người hiền lành gì, bà ta lập tức nhào đến không buông tha cho Tạ Long.



Từng bàn tay thay phiên nhau giáng xuống, hai mẹ con cùng đánh một người, vì thế trong nháy mắt đã khiến Tạ Long trở thành đầu heo.

Lúc này, Tạ Long thật sự rất muốn đập đầu tự tử, đường đường là cậu chủ của hội Sói Điên mà lại bị hai người phụ nữ đánh thành ra như vậy.

Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì toàn bộ người dân ở thành phố Bắc Ninh này đều sẽ cười nhạo cậu ta mất.

Tạ Long cắn răng không nói tiếng nào, trong lòng thầm ghi hận Trần Giang và Trương Lan Hương.

Phan Minh Quân cũng không ngồi yên ở đấy, tuy nhiên ông ta lại không dám đi lên đánh Tạ Long, ông ta sợ rằng Tạ Long sẽ quay lại trả thù mình.

Bốn thành viên của hội Sói Điên cầm đao đứng ở cửa nhưng không dám đi lên giúp đỡ, bởi vì Hoàng Thiên đang cầm dao kề sát vào cổ Tạ Long nên bọn họ không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Thấy bốn người họ đều nhìn chằm chằm vào mình, Hoàng Thiên cũng không hề sơ ý, từ đầu đến cuối đều khống chế Tạ Long thật tốt.

“Hoàng Thiên, anh hãy nhớ cho tôi, món nợ ngày hôm nay tôi nhất định sẽ tính rõ ràng với anh.”

Vì muốn cứu vớt lại chút mặt mũi của mình, Tạ Long đành phải trừng mắt đe dọa Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên vừa nghe vậy thì lập tức cười cười, xem ra tên Tạ Long này là một người hung hăng, không ngược đãi cậu ta một chút thì quả thật không được mà.

“Quỳ xuống.”

Hoàng Thiên nhàn nhạt nói một câu.

“Còn bảo ông đây quỳ xuống sao?

Hôm qua ông đây đã quỳ đủ thảm rồi.”

Tạ Long trợn tròn mắt.

“Không quỳ hả?”

Hoàng Thiên lại rạch một nhát lên cổ Tạ Long.

“Á á, đừng cắt đừng cắt, tôi quỳ mà.”

Tạ Long thật sự không chịu nổi nữa, cậu ta lập tức hét to mấy tiếng rồi thật thà quỳ xuống.

Thế nhưng vào lúc này, một vài chiếc xe đang gấp gáp lái đến rồi dừng lại ở đầu hẻm.

Ngay sau đó, Lã Việt ngồi trêи chiếc Bentley dẫn đầu uy phong lẫm liệt bước xuống xe, đi vào con hẻm.

Sau lưng Lã Việt có hơn hai mươi người ào ào đi theo sau, tất cả đều là đàn em của ông ta.

Hoàng Thiên quay đầu nhìn lại, anh thật sự có hơi bất ngờ.

Tại sao Lã Việt lại chạy đến đây rồi?

Lã Việt sải bước đến bên cạnh Hoàng Thiên, sau đó đàn em của ông ta lập tức hiểu ý bao vây bốn thành viên của hội Sói Điên lại.

“Cậu Thiên, không sao chứ ạ?”

Lã Việt lo lắng nhìn Hoàng Thiên một lát, sợ anh bị thương.

Hoàng Thiên cười nhạt: “Không sao cả, tại sao ông đến đây?”

Không đợi Lã Việt lên tiếng nói chuyện, Cảnh Thiên Long đã vội vàng xông tới, vẻ mặt tràn đầy tươi cười nói: “Anh Thiên, là em đã thông báo với ông Tư Long đấy.”

Đây rõ ràng là muốn giành công, trong lòng Hoàng Thiên đương nhiên cũng hiểu rõ.

“Con mẹ nó, các người bị vây đến mức này rồi mà còn cầm dao à?”

Tiêu Tấn trợn mắt nói với bốn thành viên hội Sói Điên.

“Tất cả buông dao xuống hết.”

Anh Huy nhìn bốn người kia rồi hét lớn.

Ngay lập tức, bốn tên nhóc này đều ngoan ngoãn buông dao xuống. Bây giờ cá đã nằm trêи thớt, bọn họ không buông cũng không được, chỉ bất cần một chút thì e rằng sẽ bị đánh đến mức không còn tri giác mất.

Tạ Long thấy Lã Việt đến thì trong lòng cậu ta càng luống cuống hơn.

Trước đây nghe nói Hoàng Thiên quen biết với Lã Việt, Tạ Long còn không phục, cho rằng anh không có khả năng đấy.

Nhưng bây giờ Tạ Long đã tin rồi, cậu ta phát hiện Hoàng Thiên không thể quen biết Lã Việt mà quan hệ còn không bình thường nữa!



Đương nhiên Lã Việt không hề xa lạ gì với cái tên Tạ Long của hội Sói Điên, đều là người lăn lộn ở thành phố Bắc Ninh này, làm sao có thể không quen biết chứ?

“Cậu chủ Long, cậu có xích mích với cậu Thiên hả?”

Lã Việt cười lạnh một tiếng, quay sang hỏi Tạ Long.

Tạ Long cắn răng, hung ác nói: “Không sai, tên Hoàng Thiên này đã khiến tôi chịu không ít khổ sở, tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh ta.”

“Ha ha, bây giờ cậu đã quỳ xuống trước mặt cậu Thiên rồi, sao có mặt mũi nói ra mấy lời huênh hoang thế này chứ?”

Lã Việt đùa cợt một tiếng, nhìn Tạ Long.

Tạ Long cũng cần mặt mũi, cậu ta thấy Lã Việt cười nhạo mình như vậy thì rống cổ lên chất vấn ông ta.

“Ông Tư Long, từ trước đến nay hội Sói Điên của chúng tôi nước sông không phạm nước giếng với ông mà. Thế nào?

Bây giờ ông định giúp đỡ Hoàng Thiên rồi đối nghịch với hội Sói Điên chúng tôi sao?”

Tính tình Lã Việt thế nào chứ? Nhìn thấy Tạ Long ồn ào như vậy thì ông ta lập tức nhấc chân lên đạp một cước khiến cậu ta ngã nhào trêи đất.

“Hội Sói Điên của các người thì nhằm nhò gì, nếu còn nói nhảm thêm một câu thì tôi sẽ đánh cho răng cậu văng đầy đất đấy.”

Lã Việt quát lên.

Tạ Long cũng sắp điên rồi nhưng cậu ta không dám đối chọi với Lã Việt, cậu ta biết rõ ông ta hung ác thế nào.

“Ông Tư Long, cho dù ông không nề mặt tôi thì cũng phải nể mặt cha tôi chứ?”

Giọng nói của Tạ Long đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cậu ta lấy cha mình ra để khiến Lã Việt kiêng ky.

Thế nhưng lại không ngờ Lã Việt hoàn toàn không để ý đến Tạ Long.

“Cha cậu rất lợi hại sao? Kêu cha cậu đến đây so tài thử đi.”

Ánh mắt Lã Việt khẽ lóe lên một tia sáng, quát lên một tiếng vào mặt Tạ Long.

Tạ Long nghe vậy thì lập tức yếu thế, cậu ta có thể thấy rõ Lã Việt hoàn toàn không hề xem hội Sói Điên ra gì.

Mẹ nó, rốt cuộc Hoàng Thiên có quan hệ thế nào với tên Lã Việt này chứ? Không ngờ Lã Việt lại vì anh mà không tiếc đối địch với hội Sói Điên.

Tạ Long không thể hiểu nổi, cậu ta giống như một kẻ ngu mà quỳ xuống đây vậy, một lúc lâu cũng không nói ra được lời nào nữa.

“Cậu chủ Long, nhớ kỹ những lời tôi nói ngày hôm nay nhé. Nếu như lần sau cậu còn giở trò thì tôi sẽ khiến cho cả đời này của cậu không có lần sau nữa đâu.”

Hoàng Thiên nói xong thì đá một cước lên mặt Tạ Long, cậu ta bị đạp mạnh đến mức não bị chấn động nhẹ, đầu óc cũng ong ong một tiếng.

Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An xoay người rời khỏi hẻm nhỏ này.

Lã Việt khoát tay chặn lại, bảo tất cả đàn em đều lui ra.

Vốn dĩ Cảnh Thiên Long định lôi kéo làm quen Hoàng Thiên nhưng Hoàng Thiên đã lên chiếc BYD kia rời khỏi đây rồi.

Cậu Thiên thật đúng là khiêm tốn mà, giàu như vậy nhưng chỉ lái xe tầm một trăm triệu… Trong lòng Cảnh Thiên Long thầm cảm thán, sau đó cũng lái xe rời đi.

Thấy mọi người đều đi hết cả, Trần Giang và Trương Lan Hương cũng hơi hoảng sợ.

“Em rể, đưa chúng tôi đi với!”

Lúc này Trần Giang mới nhớ đến Hoàng Thiên là em rể của cô ta, vì thế lập tức rống cổ hô lên theo hướng Hoàng Thiên rời đi.

“Cháu rể, Ngọc An, các người khoan hãy đi đã, đưa chúng tôi theo với!”

Trương Lan Hương cũng kinh hoảng hét to, sau đó dẫn theo Trần Giang chạy ra hẻm bên ngoài.

Hai người và Phan Minh Quân vừa muốn chạy đi thì Tạ Long đã nhảy dựng lên từ dưới đất.

“Bắt bọn họ lại.”

Tạ Long cứ như điên mà quát lên với đàn em của mình.

Bốn thành viên hội Sói Điên đang buồn bực trong lòng, làm sao có thể tha cho đám người Trần Giang chạy đi được chứ? Ngay lập tức, bọn họ nhào đến kéo ba người lại.

Tạ Long hung ác không có chỗ trút giận, lúc này lại nắm lấy cổ áo Trần Giang kéo mạnh một cái.

“Hừ hừ, người đẹp nha. Món nợ mà Hoàng Thiên thiếu tôi, cô đến đây bù vào đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc