CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một câu nói mà khiến Hoàng Thiên hơi ngây người.

Tuy ngay từ đầu anh đã có suy nghĩ này trong đầu nhưng không ngờ được rằng Phan Thanh Linh lại đột nhiên nói ra những lời như thế.

Hoàng Thiên không phản ứng gì, bởi anh không biết đây chỉ là lời nói bốc đồng lúc Phan Thanh Linh đang tức giận hay là lời đã được cân nhắc suy nghĩ kĩ càng trước khi nói ra.

“Con nói cái gì? Con còn muốn để thằng nhóc láo toét này đưa con đi?

Mai Trân lập tức giận muốn phát điên lên, hung hăng trừng mắt nhìn Phan Thanh Linh, gần như muốn bóp chết Phan Thanh Linh ngay vậy.

“Đúng thế! Con muốn nhờ Hoàng Thiên đưa con đi, rời khỏi nơi này

Lúc này, Phan Thanh Linh cũng không hề tỏ ra yếu thế, lớn tiếng quát Mai Trân.

“Được được được, con đủ lông đủ cánh rồi chứ gì? Mẹ cho con đi đấy, con đi đi!”

Mai Trần giận dữ gào lên, giơ tay tát vào mặt Phan Thanh Linh.

Phan Thanh Linh đứng yên tại chỗ bất động, trước đây cũng không ít lần bị Mai Trận đánh nên cô cũng đã quá quen rồi.

Cô biết tính khí Mai Trân nóng nảy. Phụ nữ đơn thân đến tuổi trung niên ít nhiều gì tâm lý cũng nảy sinh vấn đề, có những lúc tính tình rất quái gở, rất cộc cằn.

Hoàng Thiên đứng ngay bên cạnh Phan Thanh Linh, vừa thấy Mai Trân ngang ngược vô lý như thế, nói ra tay là ra tay ngay, Hoàng Thiên không khoanh tay đứng nhìn được nữa.

Hoàng Thiên kéo Phan Thanh Linh ra phía sau mình che chắn cho cô.

“Dì đừng có mà đụng tay đụng chân, cô ấy đúng là con gái dị nhưng dì cũng không thể đánh đập cô ấy bừa bãi như vậy được.”

Hoàng Thiên nói với Mai Trân.

Mai Trân trợn tròn đôi mắt, bà ta đã ngứa mắt với Hoàng Thiên quá rồi, đã đánh đuổi người nhà họ Kim đi, rồi còn định dụ dỗ con gái bà ta bỏ nhà ra đi?

Đúng vậy, từ góc độ của Mai Trân thì Hoàng Thiên đang muốn dụ dỗ Phan Thanh Linh bỏ đi.

“Cậu tránh ra cho tôi! Chuyện nhà bà đây không tới lượt cậu nhúng tay vào!”

Mai Trân ngoa ngắt quát Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên đã chịu hết nổi Mai Trân, anh càng không muốn đôi co với Mai Trân những chuyện này, bèn quay lại hỏi Phan Thanh Linh: “Thanh Linh, cô đã thật sự suy nghĩ kĩ chưa? Muốn đi khỏi nhà đúng không?”

“Vâng, tôi đã hai mươi tuổi rồi mà gần như chưa từng bước ra khỏi cửa nhà, tôi rất muốn

ngắm nhìn thế giới bên ngoài kia xem là như thế nào...”

Trong ánh mắt trong veo của Phan Thanh Linh chất chứa muôn vàn cảnh tượng đẹp đẽ, suy nghĩ này đã tồn tại trong đầu có nhiều năm qua, nếu như người nhà họ Kim không tìm đến tận nơi ép cưới thì ý tưởng bỏ nhà ra đi của cô cũng sẽ không mãnh liệt đến vậy.

Chẳng lẽ cứ ở lì trong nhà, để bị người nhà họ Kim quấy rối liên tục hay sao?

Dĩ nhiên là không. Phan Thanh Linh không phải một cô nàng vô tích sự, cô không chịu nổi sự uất ức đến bất lực như thế.

Thấy Phan Thanh Linh khẳng định chắc chắn, biểu cảm trêи gương mặt ngập tràn khát khao hướng tới thế giới bên ngoài, Hoàng Thiên biết cô không phải một phút bốc đồng để rồi đưa ra quyết định này.

Đã vậy thì Hoàng Thiên lại rất sẵn lòng giúp đỡ cô.



“Được, vậy tối nay cô hãy đi theo tôi, tôi đưa cô vào thành phố ngắm nghía”

Hoàng Thiên mỉm cười, nói với Phan Thanh Linh.

“Cảm ơn anh Hoàng Thiên!”

Phan Thanh Linh nở nụ cười tươi rói, vừa đẹp vừa trong sáng.

“Cậu dám! Tôi cho cậu biết nhé Hoàng Thiên, cậu mà dám dụ dỗ con gái tôi thì cậu không xong với tôi đâu!”

Mai Trần nổi cơn tam bành, lúc này còn nhao lên đòi đánh liều với Hoàng Thiên.

“Kia em dâu, cô bình tĩnh lại đã, đừng có luôn miệng nói dụ dỗ, cầu Thiên có phải tội phạm bắt cóc đâu.”

Lúc này Đào Văn Lâm lên tiếng khuyên nhủ Mai Trân tận tình.

Ông ta cũng hết lòng ủng hộ Phan Thanh Linh đi ra ngoài, ở mãi trong trận này với Mai Trân thì nên cơm cháo gì được?

Nếu như bị Kim Triết đeo bám thành công thì cuộc đời của Phan Thanh Linh cũng coi như bị hủy hoại.

Nên Đào Văn Lâm ra sức cổ vũ Phan Thanh Linh đi với Hoàng Thiên, đi theo người như Hoàng Thiên, tương lại sau này của Phan Thanh Linh sẽ rất tươi sáng.

“Đào Văn Lâm, ông tự coi mình là người có tiếng nói thật đấy à? Thích ở thì ở yên đấy một lúc, không thích ở thì lập tức ra khỏi nhà tôi ngay”

Mai Trân không hề nể nang Đào Văn Lâm, lúc này đã bắt đầu đuổi khách.

Đào Văn Lâm tức đến suýt vẹo cả mũi, dù gì ông ta cũng là nhị sư huynh của chồng Mai Trân thể mà Mai Trân lại không hề tôn trọng ông ta như thế.

“Được được được, tôi mặc kệ được chưa? Tùy cô”

Đào Văn Lâm hậm hực lùi sang bên, không nói gì thêm nữa.

“Con ranh chết tiệt, mày mau về phòng đóng cửa đi ngủ cho mẹ! Sáng sớm ngày mai theo mẹ đến thị trấn Kim Mã, thăm cậu chủ Triết”

Mai Trân ngang ngược ra lệnh, rồi đi tới lôi kéo Phan Thanh Linh.

“Dù không được đụng vào cô ấy!”

Hoàng Thiên nghiêm giọng quát, một đôi mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm Mai Trân.

Tức thì, Mai Trân rùng mình, giật thót.

Khí thế của Hoàng Thiên quá mạnh, một mụ đàn bà chua ngoa như Mai Trân cũng không chịu nổi.

Nhưng rất nhanh chóng, Mai Trân đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường. “Tôi đụng con gái tôi thì mắc mớ gì đến cậu hả? Chưa từng thấy cái loại không ra gì nào như cậu, vác tù và hàng tổng thành nghiên à?”

Vừa quát tháo Hoàng Thiên, Mai Trân vừa đi về phía Phan Thanh Linh, chuẩn bị lôi Phan Thanh Linh về phòng.

“Đúng là chiều bà quá rồi đấy!”

Đúng lúc này, Lã Việt điên tiết từ nay đến giờ đã xông lên, vả cho Mai Trân một cái bạt tai.



“Bà vẫn chưa chịu thôi đi à?” Lã Việt trừng mắt nhìn Mai Trân, sẵn sàng thêm một nhát bất cứ lúc nào.

Cái tát này phát huy hiệu quả rất tốt, Mai Trân bị đánh đến sững sờ, ôm mặt hồi lâu không nói nên lời.

Sau khi bị đánh cũng biết điều hơn, Mai Trân không dám cự cãi với Lã Việt, bà ta nhận thấy Lã Việt đã thật sự tức giận.

Lã Việt đang định ra tay tiếp thì Hoàng Thiên đã ngăn ông ta lại.

“Thôi. Đừng đánh nữa, dẫu sao bà ta cũng là mẹ của Thanh Linh”

Hoàng Thiên nói với Lã Việt.

Lã Việt chưa hả giận, ông ta chưa từng gặp mụ đàn bà nào ngang ngược ngoa ngoắt như Mai Trân này.

Dĩ nhiên, Hoàng Thiên kiên nhẫn hơn Lã Việt rất nhiều, bị Trương Lan Phượng giày vò mấy năm qua, Hoàng Thiên đã tôi luyện được khả năng miễn dịch vô cùng mạnh mẽ.

“Cô về phòng thu dọn đồ đạc đi, chúng ta sẽ đi luôn bây giờ?

Hoàng Thiên nói với Phan Thanh Linh.

“Cũng không có đồ đạc gì cả, đi thôi.”

Phan Thanh Linh ngượng ngùng nói với Hoàng Thiên

Quả thực cô không có đồ đạc gì, quần áo mặc trêи người cũng đã được mấy năm, dù gì. quanh năm suốt tháng cũng chẳng gặp được mấy người nên cô cũng chẳng bận tâm đến vấn đề thời trang.

Hoàng Thiên nhìn Phan Thanh Linh, lòng vẫn thấy bùi ngùi.

Cô bé này chỉ mặc bộ quần áo lỗi thời thôi mà đã xinh ngất ngây rồi, nếu trang điểm thêm nữa thì còn đẹp đến mức độ nào?

Quả thực là sánh ngang được với Lâm Ngọc An, chỉ là không có được kiểu hương sắc và khí chất chín chắn như của Lâm Ngọc An mà thôi.

“Cũng được, vào đến thành phố sẽ mua cho cô sau”

Hoàng Thiên khẽ cười, chuẩn bị đưa Phan Thanh Linh đi khỏi.

Phan Thanh Linh ngó nhìn Mai Trân, cô quỳ xuống dập đầu trước Mai Trân.

“Mẹ, con gái ra ngoài đi loanh quanh rồi sẽ về, đợi khi nào Kim Triết không đeo bám lấy con nữa, con sẽ về với mẹ”

Nói đến đây, hai hàng nước mắt của Phan Thanh Linh tuôn ra. Cô vẫn không nỡ rời xa mẹ.

Người mẹ này có vô lý đến mấy cũng là người đã sinh ra và nuôi nấng cô.

Mai Trân đã sắp bực muốn chết, con gái lớn như quả bom nổ chậm chính là đây mà, còn bị thằng ranh Hoàng Thiên này dụ đi mất.

Sợ Lã Việt lại đánh nên bà ta cũng không dám ho he nữa, chỉ đành ngậm ngùi tức giận.

Nhưng bà ta cũng không hiền lành, trong lòng đã có sẵn biện pháp, ngày mai sẽ đi tìm Kim Triết, để anh ta nghĩ cách dùm bà ta, đưa Phan Thanh Linh trở về nhà.

Vả lại bà ta cũng biết, nhà họ

Bình luận

Truyện đang đọc