Tiếng bước chân dần tới gần, vang lên cộp cộp.
Từ tiếng động có thể phản đoán ra đối phương đi giày da.
Hoàng Thiên và Vũ Thanh đều trốn trong căn phòng đối diện phòng Hà Tuyết Ngân.
Đó là một căn phòng nhỏ, bên trong cũng không bật đèn, có điều trên cửa lại có mắt mèo, có thể quan sát tình hình bên ngoài.
Mấy giây trôi qua, cuối cùng trong mắt mèo cũng xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông.
Chỉ nhìn một cái, Hoàng Thiên đã nhận ra, đúng là tên khốn Võ Phi kia!
Tên bại hoại này trông cũng ra hình ra dạng, quần áo ăn mặc cũng rất hợp lý.
Đừng thấy anh ta xuất thân nông thôn, chẳng hề có chút quê mùa nào cả, rõ ràng là mấy năm nay ra nước ngoài không uổng phí.
Lúc này, Vũ Thanh kéo kéo Hoàng Thiên, dường như đang hỏi bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Hoàng Thiên chỉ gật đầu với Vũ Thanh, ra hiệu báo anh ta hãy chuẩn bị.
“Cục cưng à! Ha ha ha, sốt ruột muốn gặp anh thế à? Sao lại còn sợ thế?” Võ Phi cất tiếng cười hèn hạ, đã đi tới cửa phòng Hà Tuyết Ngân rồi.
Hoàng Thiên vừa thấy thời cơ tới, lập tức xông ra.
Võ Phi có mọc ra tám cái chân cũng đừng hòng chạy thoát! Mở cửa phòng ra, Hoàng Thiên sải bước dài đi ra ngoài.
Sau lưng anh, Vũ Thanh cũng đi theo ra.
Hai người chạy thẳng tới chỗ Võ Phi.
Không hay rồi!
Võ Phi cả kinh trong lòng, nghe sau lưng có tiếng mở cửa và tiếng bước chân, theo bản năng liền rút một con dao từ trong túi ra, nhanh chóng quay người lại.
Vừa thấy Hoàng Thiên và Vũ Thanh ở đây, mắt Võ Phi đã trợn tròn, giống như bị sét đánh ngang tai vậy.
Sợ cái gì thì cái đó tới, sợ nhất chính là gặp Hoàng Thiên và Vũ Thanh, nhưng bọn họ đã xuất hiện rồi.
Bởi gì lúc ở nhà Kim Đại Thành, Hoàng Thiên đã tiêu hủy toàn bộ điện thoại di động của người nhà đó, còn khóa cửa lớn của biệt thự lại, cho nên người duy nhất có thể hoạt động là vợ của Kim Đại Thành cũng không thể ra khỏi cửa nhà nửa bước.
Có thể nói nhà họ Kim đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài, nếu không thì sớm đã bảo cho Võ Phi rồi.
Chính vì không nhận được thông báo cho nên tên nhãi Võ Phi này vẫn tưởng mình rất an toàn, còn có tâm trạng đến chỗ Hà Tuyết Ngân tìm trò khoái lạc.
“Hoàng Thiên, sao, sao anh lại ở đây.” Võ Phi lắp ba lắp bắp nhìn Hoàng Thiên mà nói.
Tay cầm dao cũng hơi run lên nhè nhẹ.
Thằng nhãi này bị dọa sợ rồi, theo bản năng liền sợ hãi Hoàng Thiên.
Đương nhiên rồi.
Điều anh ta còn sợ hơn chính là Vũ Thanh ở sau lưng Hoàng Thiên kìa!
Tiếng tăm của Hoàng Thiên vang dội ở nước ngoài, Võ Phi đã biết Vũ Thanh lợi hại đến đâu rồi.
Hiện giờ làm chuyện khuất tất, sao Võ Phi có thể không sợ được? “Võ Phi, không ngờ là nhanh như vậy tao đã tìm thấy mày rồi đúng không?” Hoàng Thiên cười lạnh lùng, đi đến trước mặt Võ Phi.
Thấy Hoàng Thiên đi tới, Võ Phi càng thêm căng thẳng, cầm dao lùi về phía sau hai bước, đã lùi tới cửa phòng Hà Tuyết Ngân rồi.
Hoàng Thiên vẫn đề phòng Võ Phi sẽ xông vào phòng Hà Tuyết Ngân, chính là sự Võ Phi sẽ bắt Hà Tuyết Ngân làm con tin.
Có điều ở khoảng cách gần như vậy, cho dù Võ Phi đột nhiên muốn xông vào phòng thì Hoàng Thiên cũng có thể bảo đảm sẽ khống chế được tên này ngay lập tức.
“Đây là nhà bạn gái tôi, các người ra khỏi đây cho tôi”
Võ Phi không biết nên nói gì mới tốt, trong lúc cấp bách liền nói một câu như vậy.
Hoàng Thiên bị làm cho tức đến buồn cười, nhìn Võ Phi mà nói: “Vợ mày còn ở nhà đợi mày đấy, vậy mà mày lại đến đây tìm bạn gái ư?”
Dứt lời, Hoàng Thiên liền đi tới trước mặt Võ Phi.
Võ Phi đã lùi đến mức không thể lùi được nữa.
Cuối cùng tên nhãi này chó cùng dứt dậu, đưa tay ra phía sau muốn vặn tay nắm cửa.
Hoàng Thiên đang nhìn chằm chằm Võ Phi, thấy tên nhãi này muốn xông vào phòng Hà Tuyết Ngân, sao anh có thể để anh ta đạt được mục đích?
Rầm!
Chỉ thấy Hoàng Thiên tung chân đá, nặng nề đạp thẳng vào bụng Võ Phi.
"A!"
Võ Phi kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bay ngược ra ngoài, đập vào cửa phòng Hà Tuyết Ngân.
"A!"
Hà Tuyết Ngân trong phòng sợ đến mức kêu to lên.
Cô ta trốn trong chăn, chỉ để lộ ra cái đầu, nhìn tất cả những chuyện này.
Thấy Võ Phi bị đạp bay vào phòng, Hà Tuyết Ngân ở trên giường cũng ngây ra một hồi rồi nhảy xuống giường, trốn vào góc tường.
Võ Phi hoảng loạn đứng dậy, nắm con dao trong tay, vừa nhìn đã thấy Hà Tuyết Ngân trong góc tường.
Anh ta biết, đêm nay hỏng rồi.
Cách duy nhất để thoát thân chính là bắt Hà Tuyết Ngân lại, ép Hoàng Thiên trảnh ra cho anh ta một con đường, thả anh ta đi.
Đây là một hành vi vô cùng khiến người khác khinh thường.
Tốt xấu gì Hà Tuyết Ngân cũng là người phụ nữ do anh ta chiếm đoạt, giờ anh ta lại muốn dùng cô để uy hiếp Hoàng Thiên.
Nhưng Võ Phi lại không quản được nhiều như vậy, giờ anh ta chỉ muốn chạy thoát, muốn sống sót.
Trong thoáng chốc, Võ Phi đã bổ nhào về phía Hà Tuyết Ngân.
"Anh ơi cứu tôi với!”
Hà Tuyết Ngân sợ đến mức không động đậy được nữa, khóc lóc cầu cứu Hoàng Thiên
Câu cầu cứu này của cô ta là dư thừa, vì Hoàng Thiên đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.
Võ Phi vừa nhúc nhích thì Hoàng Thiên đã tới sau lưng anh ta, một phát liền túm lấy tóc anh ta.
"Ai da!"
Võ Phi kêu lên đau đớn, hung hăng quay đầu trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, con dao trong tay vô tình mà đâm về phía bụng Hoàng Thiên.
Rắc!
"Au!"