CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Phi!

Dương Ninh Vân không bị chọc cười. Sau đó cô buông Trần Hoàng Thiên ra, vui vẻ đối mặt anh nói: “Không tồi, anh không chết. Anh có thể tiếp tục ở bên cạnh em rồi.”

Trần Hoàng Thiên cũng rất vui vẻ, không nhịn được hỏi: “Vợ à, anh ngủ bao lâu rồi? Tại sao trên người anh không cảm giác đau chút nào nhỉ? Anh bị thương không nặng lắm đúng không?”

Anh cực kỳ nghi ngờ.

Lúc xảy ra va chạm, đầu anh đập mạnh vào trên cửa sổ xe. Lúc đó đầu anh ong ong, không đợi anh phản ứng lại, xe đã rơi xuống đất, phần đầu lại gặp đòn nghiêm trọng. Sau đó anh lập tức mất đi ý thức cũng không biết lúc ấy rốt cuộc mình đã bị thương như thế nào. “Không, anh bị thương rất nặng, nặng hơn rất nhiều so với ba năm trước. Bác sĩ nói không thể cứu anh, nói em tiễn anh đi đoạn đường cuối cùng, sau đó chuẩn bị hậu sự.” Dương Ninh Vân nghiêm túc nói.

Trần Hoàng Thiên gãi đầu: “Anh… tại sao anh lại thấy khỏe nhỉ? Không giống như bị thương rất nặng.

Dương Ninh Vân vui vẻ cười, nói: “Là tổng giám đốc Phương, cô ấy biết anh xảy ra tai nạn xe nên đã gọi cho vị Tôn thần y, là Tôn thần y đã trị hết cho anh.” “Y thuật của Tôn thần y rất lợi hại. Em nghe tổng giám đốc Phương nói, ông ta dùng châm bạc cắm tới cắm lui trên người anh, sau ba ngày, anh lập tức giống như người không bị gì cả.” “Thì ra là thế!”

Trần Hoàng Thiên bừng tỉnh đại ngộ.

Trước một ngày anh xảy ra chuyện, Phương Thanh Vân đã nói với anh, cô ta nói chủ Lưu đi đến Tần Lĩnh mời Tôn Tư Mục đến đây để trị vết thương cũ cho anh. Lúc ấy anh không để ý lắm, lại không ngờ y thuật của vị này nghịch thiên như thế. “Ba thì sao?” Trần Hoàng Thiên hỏi: “Tôn thần y đã khám cho ba chưa? Có phải ba cũng tốt hơn rồi không?” Dương Ninh Vân nghe vậy, cực kỳ cảm động.

Chung quy Trần Hoàng Thiên rất hiếu thuận, Vừa mới tỉnh lại đã nghĩ đến ba, có thể được anh xem ba cô như ba ruột, điều này khiến cô rất vui mừng. “Bệnh của ba lâu rồi, tình trạng không tốt như anh, phải trong vòng một năm mới có thể nói chuyện được. Gần hai năm có thể xuống đất đi lại. Khoảng ba năm có thể khôi phục bình thường” “Vậy cũng rất tốt, cuối cùng ba có hy vọng khôi phục bình thường không phải sao? Về sau anh đã có thể uống mấy chén cùng với ba rồi. Chúng ta có thể mang ba đi ăn bữa tiệc lớn, mang ba đi du lịch.” Trần Hoàng Thiên rất vui vẻ, anh còn phải báo hiếu chứ. Không uổng công lúc trước Dương Thiên Mạnh cứu anh, gả cho anh cô con gái xinh đẹp như thế để làm vợ. “Vâng, vâng!”

Dương Ninh Vân gật đầu như giã tỏi, cười cực kỳ vui vẻ. Sau đỏ nhìn Trần Hoàng Thiên, nghiêm túc nói: “Em vẫn còn nụ hôn đầu đẩy, bây giờ cho anh, xem như khen thưởng anh, anh hôn di.”

Nói xong, cô nhắm mắt lại, chu chu môi nhỏ gợi cảm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Trần Hoàng Thiên nuốt nước bọt, nghĩ đến mình hôn mê ba ngày, không có đánh răng rửa mặt, sợ để lại hồi ức không tốt đẹp cho Dương Ninh Vân, vội vàng xốc chăn lên xuống giường. Anh chạy vào phòng vệ sinh, nói: “Anh đánh răng rửa mặt, cạo râu đã, miễn làm cho em thấy hôi mà nôn ra.

Dương Ninh Vân phì cười.

Tên này, suy nghĩ còn rất chu đáo.

Nhìn thấy anh tung tăng nhảy nhót, tâm trạng bất an trong ba ngày, cuối cùng đã thả lỏng.

Chẳng mấy chốc, Trần Hoàng Thiên đã rửa mặt, cạo râu, thay đổi quần áo sạch sẽ, cả người anh rực rỡ hẳn lên, xuất hiện trước mặt Dương Ninh Vân. “Vợ à, em thật lòng muốn trao cho anh nụ hôn đầu này hay chỉ là khen thưởng thôi? Nếu chỉ là khen thưởng thì anh muốn… Chờ đến khi em thật lòng muốn trao cho anh, anh sẽ lấy.” Trần Hoàng Thiên không nghĩ cháy nhà mà hội của “Là thật lòng. Anh đã thành công chạm vào tim em.” Dương Ninh Vân nghiêm túc nói, sau đó nhắm mắt lại, lại chu môi nhỏ gợi cảm lên.

Ứng ực!

Trần Hoàng Thiên nuốt nước bọt lần thứ hai, trái tim cũng theo đó mà điên cuồng nhảy lên, thậm chí lòng bàn tay toát ra mồ hôi.

Anh cực kỳ khẩn trương.

Nói thật, một chút kinh nghiệm anh cũng không có.

Cũng may mấy năm nay phim truyền hình nhiều, tám chín mười phần đều có diễn cảnh hôn, anh cũng xem qua không ít. Anh học theo người ta nâng mặt của Dương Ninh Vân, đưa miệng tiến lại gần.

Theo khoảng cách càng ngày càng gần, anh có thể cảm giác được hô hấp của Dương Ninh Vân càng ngày càng dồn dập. Đương nhiên, chính anh cũng như thế. Hơn nữa, dường như của anh còn mãnh liệt hơn so với Dương Ninh Vân.

Anh sợ hãi sẽ làm hỏng, sẽ bị Dương Ninh Vân khinh bỉ, cho nên áp lực cực lớn.

Nhưng nghĩ đến ngay lập tức mình có thể nếm trải hương vị hai cảnh mỗi phần kia, anh nỗ lực kiềm chế cảm giác khẩn trương trong lòng, tiếp tục đến gần.

Dần dần.

Cuối cùng đã chạm vào nhau.

Loại cảm giác này tuyệt đẹp nói không nên lời, khiến anh vui sướng thái quá! Kích động đến nổ mạnh!

Thân thể mềm mại của Dương Ninh Vân khẽ run lên, cầm lòng không được ôm eo Trần Hoàng Thiên.

Được ôm, Trần Hoàng Thiên lập tức như được tiêm máu gà, chuẩn bị thăm dò cảm giác kỳ diệu này.

Đúng vào lúc này.

Cốc cốc cốc!

Đột nhiên cửa phòng bị gõ vang.

Chỉ một thoáng, Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân giống như bị tạt chậu nước lạnh, không hẹn mà cũng lùi về phía sau một bước. Loại cảm giác kỳ diệu này nháy mắt dừng hạn.

Dương Ninh Vân ửng đỏ mặt, cúi đầu.

Trên mặt Trần Hoàng Thiên cũng nóng rát, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.

Cốc cốc cốc!

Tiếng đập cửa truyền đến lần nữa. “Ra đây!”

Dương Ninh Vân lên tiếng, bụm mặt làm cho khuôn mặt không nóng như thế nữa. Sau đó cô chạy chậm qua, mở cửa phòng ra. “Tôn thần y, là ngài à.” Dương Ninh Vân uyển chuyển cười nói. Tôn Hoàng Chánh cười ha ha. “Chồng cô đã tỉnh chưa?” “Vâng, đã tỉnh rồi.” Dương Ninh Vân gật gật đầu, xoay người nói: “Trần Hoàng Thiên, Tôn thần y đã đến, mau đến đây cảm hơn Tôn thần y đi.”

Trần Hoàng Thiên đồng ý, cảm ơn Tôn Hoàng Chánh một lúc. “Ha ha!”

Tôn Hoàng Chánh cười nói: “Sắc mặt cậu thanh niên này hồng nhuận, khôi phục rất tốt, còn tốt hơn ông già này tưởng nhiều.” “A… là khôi phục khá tốt. Tất cả là dựa vào y thuật của “Tôn thần y” Trần Hoàng Thiên cười nói, không thể nào nói là đỏ mặt được.

Tôn Hoàng Chánh cười hạ hạ lần thứ hai: “Nếu bạn nhỏ đã tỉnh thì cùng tôi đi đến tiệm thuốc, tôi đi lấy thuốc cho cậu. Tôi sắp phải về Tần Lĩnh rồi.” “Tôn thần y, sao ngài không ở thêm vài ngày nữa, tôi còn chưa kịp cảm ơn ngài đầu.” Dương Ninh Vân nói. “Trị bệnh cứu người là nghĩa vụ của tôi, không cần cảm ơn đâu.” Tôn Hoàng Chánh vẫy vẫy tay, xoay người rời đi. Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân đi theo sắt ông.

Đi đến tầng dưới, Lý Tủ Lam cũng không lên ăn cơm sáng, Dương Ninh Vân lập tức lái xe mang Trần Hoàng Thiên và Tôn Hoàng Chánh đi ăn bữa sáng, sau đó lại xe đưa hai người đến một tiệm bán thuốc trung. “Tiểu Dương, cô đi làm trước đi, lát nữa tổng giám đốc Phương sẽ qua đón tôi, tiện thể đưa chồng cô trở về.” Tôn Hoàng Chánh nói.

Dương Ninh Vân gật đầu đồng ý, dặn dò Trần Hoàng Thiên về nhà nghỉ ngợi nhiều, đừng chạy lung tung, có thời gian sẽ dẫn anh đi bệnh viện kiểm tra chút.

Trần Hoàng Thiên đồng ý.

Phương Thanh Vân sắp xếp hai chiếc Hummer để hộ tổng Dương Ninh Vân làm và tan tầm khiến anh yên tâm hơn rất nhiều.

Lấy mấy loại thuốc uống, đợi không bao lâu, Phương Thanh Vân lập tức mở Bentley ra, Trần Hoàng Thiên và Tôn Hoàng Chánh lên xe. Phương Thanh Vân nói tài xế đi đến vùng ngoại ô. “Thanh Vân, đi đến ngoại ô phía Tây làm gì?” Trần Hoàng Thiên tò mò. “Là như thế này.” Tôn Hoàng Chánh cười nói: “Tôi dùng “Huyền Khi Ân Long trong cơ thể cậu thì mới cứu sống cậu được. Bây giờ huyền khí đã khuếch tán toàn thân cậu. Dựa theo sách y ghi lại, chắc hẳn cậu có thể dùng một đám rung núi. Đi đến ngoại ô phía Tây là để kiểm tra cái này.” “Ha?”

Trần Hoàng Thiên ngạc nhiên.

Lúc này mới phát hiện, luồng khí xoáy tụ trong cơ thể mình dường như thật sự không có.

Nắm chặt tay, cũng phát hiện lực lượng của bản thân, dường như so với trước đây lớn hơn rất nhiều, giống như đấm một đấm có thể làm đông chết một con voi. “Thanh Vân, hung thủ phía sau màn đã tra xét chưa?”

Trần Hoàng Thiên hỏi.

Phương Thanh Vân trả lời: “Cùng ngày cậu ba xảy ra chuyện, tôi đã làm cảnh sát đi tra xét, tra xét toàn bộ tài khoản mấy tên công tử bột đã từng bị anh đánh. Hơn nữa, còn tra xét toàn bộ tài khoản con cái và ông chủ lớn của các đối thủ cạnh tranh nhưng không tìm thấy dòng vốn đáng ngờ nào trong khoảng thời gian gần đây. “Hơn nữa cảnh sát cũng nói, biển số xe chiếc xe vận tải là giả, hung thủ nổ chết ngay hiện trường. Đối với hung thủ phía sau màn là ai, bên cảnh sát tạm thời không có bất kỳ manh mối nào!” “Cũng không biết là nhằm vào cậu, hay nhằm vào tổng giám đốc Dương. Nhưng theo cảnh sát phân tích, nhằm vào tổng giám đốc Dương có khả năng cao hơn.”

Trần Hoàng Thiên không có phát biểu giải thích, anh cũng rất khó phán đoán là nhằm vào anh hay Dương Ninh Vân. “Đúng rồi.” Phương Thanh Vân dường như nghĩ đến cái gì, nói: “Lôi Hồ bắt hai công tử bột đã từng bị cậu đánh, tra tấn ép hỏi nhưng không hỏi ra được hung thủ phía sau màn. Vốn định bắt thêm người thứ ba nhưng ba mười mấy công tử bột đó nhảy ra bắt tay nhau xử lý Lôi Hổ, còn tạo áp lực cho Hoàng Thiên Tuấn, nói ông ta đừng tham gia. Nếu ông ta tham gia, ông ta cũng sẽ bị xử lý ” “Hoàng Thiên Tuấn bối cảnh đen, tuy rằng đang tẩy trắng nhưng có một ít điểm đen vẫn không rửa sạch được, cho nên lập tức theo chân bọn họ thương lượng.” “Vì thế bên cảnh sát không có manh mối, bên Hoàng Thiên Tuấn cũng ép hỏi không ra manh mối, thành một vụ án không có đầu mối.” “Là hồ ly, sớm hay muộn sẽ lộ ra cái đuôi. Tin cảnh sát đi, sớm hay muộn thì vẫn sẽ bắt được độc thủ phía sau màn.” Trần Hoàng Thiên nói.

Một tiếng sau, Bentley dừng lại ở ngoại ô phía tây. “Là ngọn núi này. Cậu thử đấm một cái xem, không cần đi qua, đẩm một cái trong không khi là được.” Tôn Hoàng Chánh chỉ chỉ sườn núi hơn mười mét, nói.

Trần Hoàng Thiên gật gật đầu, bàn tay đột nhiên nắm chặt, một đấm nặng nề được vung ra.

Hô!

Một luồng kinh khí mắt thường có thể thấy được, giống như đạn pháo đánh về phía sườn núi. Giây tiếp theo!

Âm!

Giống như một viên đạn pháo nặng bay ra, tạo ra hố sâu đường kính hai mét, về sâu khoảng chừng mười mét. “Trời ạ!”

Trần Hoàng Thiên và Phương Thanh Vân đều khiếp sợ “che miệng lại, trong mắt tràn đầy sự khó tin. “Ha ha!”

Tôn Hoàng Chánh cười nói: “Thực lực của cú đấm này đã đạt đến cấp bậc Đan Cảnh Tông sư. Dùng đơn thuốc tôi đã kê cho cậu để điều dưỡng huyền khí, chờ đến khi cậu có thể hoàn toàn điều được huyền khí, đánh bay cả ngọn núi cũng không phải nói đùa.” “Tôn thần y, ngài đúng là quý nhân của tôi.” Trần Hoàng Thiên ôm quyền nói. Có được thực lực này, anh đã có thể bảo vệ Dương Ninh Vân. “Ha ha!” Tôn Hoàng Chánh cười nói: “Tổng giám đốc Phương mới là quý nhân của cậu, nếu không phải cô ấy điều người mới tôi đến, mạng của cậu có khi chẳng còn ”

Trần Hoàng Thiên nghe vậy, nhìn về phía Phương Thanh Vân: “Cảm ơn cô, Thi Vận.” “Cậu ba, giữa chúng ra, không cần khách sáo như vậy chứ?” Phương Thanh Vân cúi đầu, thẹn thùng cười.

Sau khi trở lại Đông Quan, Phương Thanh Vân lái xe đưa Tôn Hoàng Chánh về Tần Lĩnh.

Một lúc về đến nhà, đã nhận được điện thoại của

Hoàng Thiên Tuấn. “Chủ tịch, chuyện náo loạn ngày đó của Lôi Hổ, Khôn sư huynh, Quách Quảng Kiên kia bị chúng ta xử lý mới vừa phải người đưa cho tôi một bức thư. Nói đêm nay tôi và Lôi Hồ dẫn người đi đến xưởng xi măng bỏ hoang ở phía Nam thành phố gặp gã ta, hoặc chúng ta giết gã ta, hoặc gã tà giết chúng ta. Còn nói, nếu chúng ta không đi, sớm hay muộn gì cũng có thể giết chúng ta.” “Ngài nói, chúng ta có nên đi hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc