“Làm sao bây giờ, vậy phải làm sao bây giờ!”
Đoàn người Trần Long Vũ đi rồi Dương Thiên Mạnh liền cuống cuồng như kiến bò trên chảo nóng: “Dương Chí Văn nhất định sẽ tìm Bảo Trân, để cho Bảo Trân hỗ trợ khi lên tòa, bố chỉ là ông ngoại của đứa bé, tranh quyền nuôi dưỡng với mẹ nó thì làm sa tranh lại.” “Mà Bảo Trân lại là đứa mặt người dạ thú, nếu đứa trẻ trở về bên người nó bị nó dạy hư chưa nói, mà bố còn sợ vì muốn bảo vệ tính mạng mà nó sẽ giết chết đứa bé một lần nữa mất.” “Nhớ lại hôm đó nó quyết định bóp chết Tuấn Vũ, bố có hét thế nào cũng vô dụng, nó đã bóp cho Tuấn Vũ ngừng thở rồi, bố chỉ sợ đứa bé quay về bên cạnh nó thì sẽ vô cùng nguy hiểm!”
Tim Dương Thiên Mạnh như bị vò nát.
Đặc biệt là mấy ngày qua mỗi ngày ông ta đều ôm Tuấn Vũ không rời tay, ban ngày ôm đi dạo khắp nơi trong nhà họ Trần, buổi tối lại ôm đứa bé cùng nhau ngủ, sớm đã có cảm tình.
Đột nhiên đứa trẻ bị cướp đi khiến ông như bị đánh mất thứ gì, trong lòng vô cùng trống rỗng. “Bố, bố đừng lo lắng, trước khi họ lấy được sản nghiệp nhà họ Triệu đứa trẻ sẽ không có việc gì, hơn nữa vì tranh được quyền nuôi dưỡng bọn họ càng không thể ngược đãi đứa trẻ, ít nhất là trước khi giành được quyền nuôi dưỡng chắc chắn sẽ không làm gì thằng bé. Cho nên bố cứ tạm thời yên tâm, con sẽ giúp bố đưa đứa trẻ về.” Trần Hoàng Thiên nói.
Thông qua lần đối đầu vừa rồi anh đã biết người nước ngoài lớn tuổi kia thực lực đại khái ở khoảng Thần Cảnh tầng năm, sáu.
Tuy rằng thực lực của anh không phát huy được, nhưng có thể thông qua điều dưỡng để dần dần khôi phục lại, mặc dù không giành được quyền nuôi dưỡng nhưng với những mối quan hệ đang có anh vẫn có thể kéo dài thời gian cấp quyền nuôi dưỡng đứa trẻ cho Dương Bảo Trân.
Chờ anh khôi phục lại thực lực thì muốn đoạt lại đứa trẻ rất dễ dàng.
Nếu thực lực khôi phục quá chậm thì người ở mức Thần Cảnh tầng năm, sáu anh cũng quen biết rất nhiều, như là Đông Bắc Vương và Tây Bắc Vương, tùy tiện kêu một người lại đây cũng có thể giúp anh cướp đứa trẻ từ trong tay Trần Long Vũ về. “Haiz!”
Dương Thiên Mạnh tức giận dậm chân.
Lúc này Phương Thanh Vân đột nhiên mở miệng: “Thật ra chúng ta vẫn có thể kiện thắng, chỉ cần ngày đó cảnh Dương Bảo Trân bóp chết đứa trẻ bị camera giám sát của đại nội quay lại được thì chúng ta có thể dùng thứ này đưa ra tòa, nhất định toà án sẽ phản quyết giao đứa trẻ cho ông ngoại nó.” “Bởi vì mẹ đứa trẻ muốn bóp chết nó, là do ông ngoại nó cứu về, trên mặt pháp luật mặc dù người mẹ có quyền nuôi dưỡng trước tiên, nhưng nếu người mẹ ngược đãi đưa trẻ, muốn đẩy đứa trẻ vào chỗ chết thì pháp luật có quyền tước quyền nuôi dưỡng khỏi người mẹ” “Cho nên, chúng ta nên đi đến đại nội trước nhìn xem có thể tìm được đoạn clip quay cảnh Dương Bảo Trân bóp chết đứa trẻ trong camera theo dõi không, nếu có thì có thể để đoàn luật sư của tập đoàn Cửu Đỉnh lấy đó làm bằng chứng, nhất định có thể giành lấy quyền nuôi dưỡng đứa bé!” “Đúng vậy!”
Sau khi Phương Thanh Vân vừa nói như vậy thì những người lúc ấy thấy tận mắt Dương Bảo Trân bóp chết đứa trẻ tinh thần đều chấn động. Có đoạn clip này còn lo lắng không giành được quyền nuôi dưỡng đứa trẻ sao? “Bác cả của Hoàng Thiên này, nhờ bác đi cùng tôi đến đại nội nhìn thử xem nhé, xem xem có thể tra ra đoạn quay lại cảnh Bảo Trân bóp chết Tuấn Vũ trong camera giám sát không, nếu như có thì tôi sẽ lập tức đến toà án khởi tố!”
Dương Thiên Mạnh nói.
Bác cả đáp lời, lái xe đưa Dương Thiên Mạnh đi về phía đại nội.
Mà lúc này, Dương Chí Văn đang đi thẳng đến một phòng bệnh trong bệnh viện. “Dương Chí Văn, đồ súc sinh, mau đưa tiền cho tôi, đưa tiền cho tôi!”
Nhìn thấy Dương Chí Văn Dương Bảo Trân và Lý Tủ Lam đều cực kỳ phẫn nộ. “Thành thật một chút đi!”
Dương Chí Văn quát: “Giúp tôi lấy được quyền nuôi dưỡng Tuấn Vũ, tôi sẽ cho hai người ba nghìn tỷ nếu không thì hai người đi mà làm quỷ nghèo đi!”
Lời kia vừa thốt ra Lý Tú Lam và Dương Bảo Trận liền hai mặt nhìn nhau. “Anh muốn giành quyền nuôi dưỡng Tuấn Vũ làm gì?”
Dương Bảo Trân tò mò hỏi: “Đừng nói với tôi là anh cần đứa bé, cho dù muốn một đứa trẻ thì tìm một người phụ nữ sinh cho anh là được rồi, vì sao lại muốn quyền nuôi dưỡng Tuấn Vũ, anh muốn nuôi nó rốt cuộc là vì mục đích gì?”
Cô ta rất không hiểu.
Dương Chí Văn tức giận nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy, trực tiếp cho tôi câu trả lời thuyết phục đi, nói có giúp tôi hay không là xong, chỉ cần chịu giúp tôi giành được quyền nuôi dưỡng đứa trẻ thì lập tức ba nghìn tỷ sẽ vào túi cô.” “Giúp, tất nhiên là giúp rồi.”
Dương Bảo Trân và Lý Tú Lam đều gật đầu liên tục.
Nói đùa sao, có ba nghìn tỷ thì hai mẹ con bọn họ có thể sống cả đời trong nhung lụa. “Nhưng..” Dương Bảo Trân đột nhiên lo lắng nói: “Đứa trẻ ở trong tay bố tôi. Nhà họ Triệu đã bị tiêu diệt, chúng tôi đã mất hết, còn có thể dùng cái gì để chống lại bố tôi?” “Cho dù tôi giúp anh giành được quyền nuôi dưỡng đứa trẻ thì bố tôi mà nóng giận sẽ để cho Trần Hoàng Thiên tìm đến chúng tôi gây phiền toái, lấy tiền tài và địa vị của Trần Hoàng Thiên bây giờ muốn giết chết chúng tôi không phải quá dễ dàng sao.”
Dương Chí Văn cười, đưa đứa trẻ trong tay ra cho Dương Bảo Trân xem.
Vừa nhìn thấy.
Dương Bảo Trân và Lý Tú Lam kinh ngạc kêu ra tiếng. à?” “Sao Tuấn Vũ lại chạy đến tay anh rồi, anh trộm nó đi
Dương Chí Văn liếc mắt xem thường: “Tôi giống kẻ trộm sao? Nói thật cho hai người biết, đứa nhỏ này là do tôi đến nhà họ Trần, quang minh chính đại đoạt lấy ngay trước mặt Trần Hoàng Thiên đấy. Bọn họ muốn khởi tố tôi, tranh quyền nuôi dưỡng đứa trẻ với tôi, tôi biết không tranh lại bọn họ cho nên mới tới tìm cô, là mẹ đứa bé, để hỗ trợ tranh quyền nuôi dưỡng. Đừng làm cho tôi thất vọng đó, nếu không tôi không để cho hai mẹ con mấy người sống nổi đâu.
Lý Tú Lam nghe vậy thì gật đầu liên tục: “Giúp, nhất định sẽ giúp mà!” Dương Bảo Trân hiếu kỳ nói: “Anh lại mới bám được gốc cây đại thụ nào đấy, dám cướp miếng ăn từ miệng hổ cơ à?” “Ha ha!”
Dương Chí Văn thoải mái cười nói: “Gốc cây đại thụ lần này tôi bám được nói ra lại làm hai người sợ muốn chết luôn ấy chứ, ông chủ của tôi là con trai người thừa kế của dòng họ Rothschild, cực kỳ có tiền. Chỉ tiền tiêu vặt thôi đã hơn một trăm tỷ đô, cao thủ bên người lại nhiều như mây, cướp đi đứa trẻ từ trong tay Dương Thiên Mạnh mà Trần Hoàng Thiên ngay cả cái rắm cũng không dám phóng. Hai người nói xem cái cây này tôi dựa vào có chắc chắn không?”
Lý Tố Lam và Dương Bảo Trân nghe xong liền sợ ngây người, nhao nhao giơ ngón cái lên nói rất cứng rắn! “Vậy hai người nằm nghỉ trước đi, tôi đi mời luật sư gửi thư luật sư cho Dương Thiên Mạnh, đấu một trận trên tòa với ông ta, rồi lấy quyền nuôi dưỡng đứa trẻ vào tay”
Nói xong anh ta ôm đứa trẻ rời đi.
Ba ngày sau.
Tòa án tối cao thủ đô. “A, vậy mà mấy người lại dám đến thật”
Thấy Trần Hoàng Thiên, Dương Thiên Mạnh, Dương Ninh Vân mang theo đoàn luật sư đến cửa toà án, Dương Chí Văn ôm đứa trẻ đắc ý cười nói: “Nhìn xem, mở to mắt ra mà nhìn xem tôi đem cả mẹ đứa trẻ đến đây rồi, mấy người kiện tụng với tôi chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ!”
Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói: “Vậy thì chúng ta đấu thử xem rốt cuộc ai mới là người thua cuộc” “Ha ha!”
Dương Chí Văn cười điên cuồng: “Được, trước mặt pháp luật mọi người đều ngang hàng, tuy rằng Trần Hoàng Thiên anh có lắm quan hệ nhưng tôi tin tưởng toà án nhất định sẽ công bằng, công chính, công khai, phán trả quyền nuôi dưỡng đứa trẻ cho mẹ nó. Tôi không tin có thể thua kiện mấy người”
Lý Tú Lam tức giận chỉ vào Dương Thiên Mạnh: “Tôi còn muốn kiện ông tội sai người đánh gãy hai chân của tôi và Bảo Trân, để toà án phán ông phải bồi thường cho mẹ con tôi ba nghìn tỷ, thiếu một phần tiền tôi cũng sẽ kiện ông đến cùng!”
Vừa nhìn thấy Lý Tú Lam Dương Thiên Mạnh liền có xúc động muốn nhảy ra đánh bà ta. Nhưng đang ở cửa toà án nên không tiện ra tay, ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Kiện thì kiện, ai sợ chết, gặp nhau trên toà!”
Dứt lời hai nhóm người trước sau đi vào toà án.